Giờ đây, trong lòng Thương Hư tràn ngập lửa giận và sợ hãi.
Hắn ta đã mưu đồ kế hoạch này suốt vạn năm rồi. Hình vẽ trận pháp huyết sắc dẫn độ linh hồn kia chính là do hắn ta nghiên cứu ra để chuyên làm việc này.
Nhưng hắn ta không biết rốt cuộc là thế lực phương nào đang theo dõi mình, hơn nữa tại sao lại biết mưu đồ của mình.
Có rất ít người biết kế hoạch này. Thương Hư tin chắc rằng những kẻ đó sẽ không bao giờ bán đứng hắn ta. Còn cô gái mà hắn ta yêu nhất trên đời này thì vẫn bị giam cầm ở nhà tù dưới lòng đất, cũng không thể bán đứng hắn ta được!
Thương Hư không khỏi trầm tư. Hắn ta cảm thấy dường như có một bàn tay khổng lồ vô hình nào đó đang lởn vởn trên đầu mình, nó sẽ tung ra một kích chí mạng kết liễu hắn ta bất cứ lúc nào.
"Thưa vương, có cần lại đi bắt bớ mấy linh hồn mới sinh khác để tiếp tục kế hoạch nữa không?"
Một người đàn ông đeo trường kiếm màu đen trên lưng hỏi với vẻ trịnh trọng.
Nghe vậy, vẻ mặt Thương Hư lộ nét ưu sầu: "Vốn dĩ lựa chọn linh hồn mới sinh là để ổn thỏa, khiến những thế lực khác không thể nghi ngờ ta. Nhưng bây giờ... ta nghi rằng thế lực đứng sau màn ngăn cản kế hoạch của chúng ta đã biết ta là ai rồi!"
"Vậy thì nên làm thế nào cho phải?" Người đàn ông đeo kiếm cũng trở nên nghiêm túc.
"Cứ tiếp tục kế hoạch đi. Liên hệ với Nhật Ảnh, Ngạc Long, Phân Thủy... Bảo họ phái ra những cấp dưới tinh nhuệ nhất đến chỗ ta tập hợp. Nếu đã bị phát hiện rồi thì không cần phải che giấu nữa! Ta đã mưu đồ suốt vạn năm vì chuyện này, nếu đã bắt đầu thì há lại có thể ngừng lại giữa chừng!"
"Vâng!"
Ngay tại lúc người đàn ông đeo kiếm đang ôm quyền rồi chuẩn bị lui ra thì từng tia sáng màu lam hiện lên trên bầu trời điện Phủ Quân.
Những tia sáng màu lam ấy đâm thủng bầu trời, từng luồng ánh sáng rơi xuống như những thanh kiếm sắc bén.
Thương Hư đang ngồi trong điện Phủ Quân thì cảm nhận được hơi thở sục sôi bên ngoài cung điện, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi, còn người đàn ông đeo kiếm bên cạnh hắn ta thì lộ vẻ sợ hãi.
"Tiên... Tiên nhân!"
Lúc này, Thương Hư bỗng biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trên không trung của cung điện. Hắn ta vung tay áo lên trời, một cái thủ ấn khổng lồ bay lên cao rồi nắm lấy vạn tia kiếm quang màu lam trên bầu trời.
Thương Hư nhìn bầu trời, sắc mặt trịnh trọng: "Hỡi bạn bè thiên giới, đây là khu vực Thương Hư ở âm phủ chúng ta, tại sao lại xâm phạm?"
Thương Hư vừa dứt lời thì trên bầu trời đã hiện ra tám bóng người. Tiên vụ lượn lờ quanh người họ, khí chất rất là xuất trần, mỗi người đều đứng trên một đám mây Đằng Vân, nhưng ánh mắt hờ hững vô cảm.
"Thương Hư, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi. Chúng ta nhận lệnh của Bắc Đẩu Thiên Tôn đến bắt ngươi về xét tội!"
"Vượt quá giới hạn? Các ngươi có bằng chứng không?" Trong lòng Thương Hư đã có suy đoán, nhưng hắn ta vẫn trả lời một cách cứng đầu.
Lúc này, trong tay tiên nhân dẫn đầu hiện lên một hình vẽ trận pháp huyết sắc.
"Định vị trên bức tranh này chính là điện Thương Hư Phủ Quân ở âm phủ. Thứ tương liên với hình vẽ này chính là miếng âm phù trong tay ngươi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngụy biện ư?"
"Ta đường đường là Phủ Quân chốn âm ty, dù có tội thì cũng là do Phong Đô Đại Đế của khu vực mà ta đang sống đến quản!" Thương Hư vung tay áo lên, tóc dài không có gió cũng bay lượn, khí thế trên người hắn ta đang dâng lên mãnh liệt: "Có liên quan gì tới các ngươi đâu?"...
Lời nói của Thương Hư Phủ Quân không thể nghi ngờ là đã chọc giận tám vị tiên nhân. Sắc mặt họ trở nên giận dữ, quát vào mặt Thương Hư Phủ Quân: "Thương Hư, điều lệnh của tam giới đã từng có quy định rõ ràng rằng tất cả thế lực của âm phủ đều không thể tiến vào dương thế, lại càng không được tiếp xúc với nhân tộc chốn trần gian. Nếu ngươi đã từng dùng âm phù để lên dương gian thì đã vi phạm điều lệnh của tam giới rồi. Thiên giới thân là nơi đã lập ra điều lệnh tam giới, tại sao lại không thể bắt giữ ngươi?"
Thương Hư cười thờ ơ: "Ta thật sự thấy lạ, nếu các ngươi đã sợ nhân gian giới lại trỗi dậy thêm lần nữa thì tại sao không dứt khoát tiêu diệu họ đi mà còn lập ra điều lệnh tam giới làm gì? Thật là một đám dối trá!"
"Ngươi... Chẳng lẽ ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa tiên giới và âm phủ sao?"
"Lời này là do ta nói, liên quan gì tới âm phủ chúng ta? Ta chỉ chướng mắt lũ người ra vẻ đạo mạo các ngươi mà thôi. Không phải là muốn bắt ta sao? Cứ thử xem nào!"
Thương Hư lơ lửng trong không trung, hờ hững nhìn tám vị tiên nhân.
Sau khi bị khiêu khích bằng lời nói mấy lần, cuối cùng tám vị tiên nhân đến từ phương xa không thể nhịn được nữa. Họ hợp lực giơ tay kháp quyết, từng thanh tiên kiếm màu lam hiện lên trong không trung.
"Trảm Ma Trận - Đồ."