...
Kiếp này, ta là Phủ Quân, dù rằng âm binh trăm vạn, lương tướng muôn vàn, chung quy vẫn thua nụ cười ngoảnh lại, thì giờ trôi mất của nàng.
"Ha ha ha ha!"
Linh hồn dần dần tan biến dưới Vong Xuyên. Nhưng đau đớn vì hồn phi phách tán vẫn kém xa nỗi đau tương tư muôn kiếp luân hồi.
Mái tóc trắng của Thương Hư bay lượn. Hắn ta ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười lại đong đầy nỗi khổ tương tư muôn đời đậm sâu.
Cuối cùng, nghiệt duyên vẫn chấm dứt ở kiếp này...
Khoảnh khắc cuối cùng khi linh hồn bị xé rách, trên gương mặt Thương Hư vẫn biểu lộ một chút luyến tiếc... ...
Khoảnh khắc linh hồn Thương Hư bị lực lượng Vong Xuyên xé nát, mấy luồng ý thức chú ý tới nơi này từ trong sâu xa dần biến mất.
Kẻ đã từng là bá chủ của vùng đất Thương Hư này cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Thứ duy nhất để lại chỉ là lịch sử đã bị bịa đặt, cùng với một kẻ tội đồ bị người đời sau phỉ nhổ.
Nhưng đúng lúc này, trên cổng Vong Xuyên bỗng xuất hiện một khe hở, một bàn tay nhỏ thò ra từ nơi đó rồi liên tục bắt lấy cái gì đó... ...
Trong phòng, Bắc Ly bỗng quay đầu ôm lấy Lục Vô đang xem tivi rồi gào khóc.
Lục Vô ngơ ngác bị ôm vào lòng.
???
"Vô, kẻ đứng sau trận pháp huyết sắc kia đã chết rồi. Trước khi hắn ta chết, tôi đã nhìn thấy ký ức của hắn ta, thật là đáng thương quá."
Thấy Lục Vô còn đang sững sờ, Bắc Ly bèn kể cho Lục Vô nghe về những gì mà Thương Hư đã trải qua trước khi chết, cùng với nội dung trong trí nhớ Thương Hư.
Nghe thấy quá khứ bi thảm của Thương Hư, Lục Vô cũng thổn thức một lát.
"Vô, tôi nghĩ server nước ngoài của chúng ta đã có nơi phát triển lý tưởng rồi!" Lúc này, Bắc Ly khóc sướt mướt nói với Lục Vô.
"Ý em là đất Thương Hư hả?" Lục Vô đã ý thức được Bắc Ly đang nói tới nơi nào.
"Vâng, lúc này đất Thương Hư đã thành vùng đất vô chủ rồi, người chơi phát triển ở đây sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, chúng ta còn có thêm một trợ lực nữa, nếu làm hắn ta thức tỉnh thì đất Thương Hư chính là của chúng ta rồi!"
"Có thêm trợ lực? Ý em là sao?"
Bắc Ly thả Lục Vô ra rồi vươn tay phải vẽ trong không trung, một quả cầu ánh sáng màu trắng chậm rãi bay ra từ trong thần khí.
"Tôi đã cứu hắn ta ra rồi, nhưng chỉ còn lại từng này thôi."
Thấy quả cầu ánh sáng màu trắng này, Lục Vô ngạc nhiên: "Đây chính là Thương Hư Phủ Quân đó hả?"
Bắc Ly gật đầu, kéo quầng sáng màu trắng vào trong tay rồi xoa bóp nó liên tục như kẹo bông vậy.
"Chỉ còn lại chút xíu như vầy thôi, hơn nữa tôi đã khắc dấu vết của thần khí lên trên người hắn ta rồi. Cho dù hắn ta có khôi phục ý thức thì cũng không bao giờ có thể phản bội chúng ta được nữa. Nhưng trong giai đoạn hiện giờ, muốn hồi phục hắn ta một cách triệt để rất là khó, cần vô số hồn lực để tẩm bổ."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Vô sáng ngời.
Nghĩ tới việc một cường giả cấp Phủ Quân sắp trở thành cấp dưới của mình, Lục Vô lại cảm thấy mình sắp quật khởi rồi.
"Muốn khôi phục hắn ta thì cần bao nhiêu hồn tệ?"
Bắc Ly bẻ ngón tay tính toán, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Ước chừng hơn mười triệu ấy, thực lực của Thương Hư Phủ Quân rất mạnh, có lẽ tiêu hao cụ thể sẽ cao hơn nữa cơ."
Nụ cười trên mặt Lục Vô dần cứng đờ.
Mười triệu!
Con số này khiến Lục Vô hơi ỉu xìu. Vốn tưởng rằng sẽ có một hãn tướng tuyệt thế ngay lập tức, nhưng có vẻ như mình nuôi không nổi người ta.
Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được nỗi đau trong lòng những người chơi nuôi thuyền kia.
Vừa đồng cảm, Lục Vô vừa quyết định tăng mạnh cường độ bóc lột, khiến họ càng đau hơn nữa. Chỉ có làm thế thì mới có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng mình. ...
Đất Bắc Kỳ, chốn Hư Ảo.
Khu vực nằm ở phía Nam Minh Phủ này mây mù lượn lờ quanh năm. Đứng trong đó hoàn toàn không thấy rõ cảnh vật đằng trước.
Lúc này, dưới sự dẫn dắt của Lục Trảm, mấy chục thành viên của Trảm Thiên Minh đang chậm rãi thăm dò phía trước.
Sương mù trên bản đồ dần được đẩy ra, cảnh tượng trong chốn Hư Ảo càng ngày càng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lục Trảm cảm thấy rất buồn rầu.
Đại ca của những công hội khác đều có kỳ ngộ, không phải Kết Tinh Của Biển Khơi thì cũng là truyền thừa của Ác Thần, mà mình lại chẳng có cơ duyên gì cả, trong lĩnh vực này thật sự là lạc hậu rất nhiều.
Vì thế Lục Trảm quyết định nghe theo lời nói của những người chơi cao cấp trên diễn đàn, dẫn người đi dạo khắp nơi, không chừng mình cũng sẽ nhận được kỳ ngộ cũng nên.
Lần này anh ta lựa chọn chốn Hư Ảo sương mù dày đặc này cũng vì khu vực này không có người chơi thăm dò, có lẽ sẽ có rất nhiều tài nguyên chưa được khai thác cũng nên.
Đi vào bên trong khoảng chừng nửa giờ, đám người Lục Trảm vẫn không phát hiện ra gì cả nên không khỏi khó chịu.