Tín Điều Của Sát Thủ: Má ơi, có thể giết loại NPC vô sỉ như thế không đây? Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Mỗi lần thấy tôi trên đường, thằng cha đó đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ là có ý gì? Ông đây chọc tới nó hả?
Lợn Rừng Peggy: Vốn định đi làm một thanh vũ khí cấp sử thi level 50, nhưng thằng khốn này ra giá là mười nghìn hồn tệ. Thế còn chưa tính, lúc tôi sắp rời đi thằng cha đó còn nói thầm một câu "Thứ nghèo kiết xác" khiến tôi tức điên tiết. (Nổi giận)
Tịch Mịch Vô Địch: Mấy người thế còn được đấy, mấy người biết tôi gặp chuyện gì không? Con ngỗng bự này lại tìm tôi mượn hồn tệ, lý do là xài hết hồn tệ rồi, không có tiền mua rượu của Mộc Linh tộc để uống. Tôi thật sự muốn bóp chết thằng cha này cho xong!
Một Con Voi Ma Mút: Đê ma ma, thấy topic này muộn quá, thằng khốn đó đã mượn 300 hồn tệ của tôi rồi. Để tăng độ thiện cảm, tôi còn thật sự cho nó mượn, hối hận quá! Muốn hỏi xem thử nó có trả tiền cho tôi không đây. (Đau lòng)
Làm Quy Hoạch Đại Đội Trưởng: May quá, tôi vẫn ở bờ biển, gần đây không về Minh Phủ nên không gặp con hàng mất nết đó. Nhưng tôi đang xoắn xuýt không biết sau này khi cần rèn trang bị cấp sử thi thì phải làm sao đây, đau đầu quá!
Shin Cậu Bé Bút Chì: Đồng Quải: Hình như lũ sâu bọ nhỏ yếu các ngươi đang bàn luận về ta! Đánh mặt cảnh cáo lần thứ nhất! (Ảnh gif ngỗng bự tung cánh đánh mặt cấp tốc)
Trảm Thiên trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Đồ khốn, mau xóa bức ảnh đó đi cho tao!!!
Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Trảm Thiên: Không xóa đó, nó đã là meme của tui rồi nhé, có giỏi thì cắn tui đi. (Cười ha ha)...
Lúc này, người khởi xướng Đồng Quải đang ngồi trên vách núi bên bờ biển, hóng gió biển uống rượu, vẻ mặt say ngà ngà.
"Hoài niệm quá! Rượu do Mộc Linh tộc ủ thật là ngon, các huynh đệ, cạn ly!" Nói rồi, Đồng Quải giơ chén rượu ra đằng trước.
Hai người bên cạnh thấy vậy, cũng đều duỗi tay ra cạn ly với Đồng Quải, sau đó ba người uống cạn cả ly.
"Đại ca... Tôi... Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ. Tùy duyên thật sự là một chuyện rất đau khổ, duyên phận chính là thứ khốn nạn!" Diệp Thần đã say bí tỉ khoác tay lên vai Đồng Quải nói.
"Gì... Đâu chỉ là đau khổ chứ! Nhớ năm xưa nhìn kiểu gì ông mày cũng từng là Quỷ Vương được công nhận là mạnh nhất đất Bắc Kỳ này, ngươi nhìn xem bây giờ này, thế mà lại biến thành thợ rèn, trong lòng ta đắng lắm!" Nói rồi Đồng Quải cũng khoác tay lên vai Diệp Thần. Trái tim hai người nảy sinh cộng hưởng.
"Bây giờ ngươi đã là huynh đệ của ta rồi, làm đại ca thì kiểu gì ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Hay là ngươi cũng tu luyện 'Tùy Duyên Thiên Pháp' với ta đi!"
Diệp Thần nghe vậy không khỏi mở đôi mắt say mông lung ra.
"Tùy Duyên Thiên Pháp hả? Vậy thì tu luyện không phải sẽ càng tùy duyên sao? Không học! Không học!"
Đồng Quải nghe vậy thì lập tức trừng mắt: "Huynh đệ, ngươi đừng khinh thường Tùy Duyên Thiên Pháp. Thứ này nếu tu luyện thành công thì có thể phong thần đấy, mạnh ngang ngửa Ác Thần luôn!"
"Thật hả?" Diệp Thần cũng mở to mắt.
"Sao đại ca lại lừa ngươi được chứ! Từ ngày mai bắt đầu, ta sẽ dạy Tùy Duyên Thiên Pháp cho ngươi! Chờ khi nào ta tu luyện thành công thì trên trời dưới đất có nơi nào là ta không thể đi? Đến lúc đó muốn thể hiện kiểu gì mà chẳng được!"
Nghe thấy hai chữ "thể hiện", cảm xúc của người ngồi bên trái Đồng Quải có vẻ rất kích động.
Đồng Quải và Diệp Thần nhất thời quay sang nhìn gã: "Huynh đệ, cậu sao thế?"
Lưu Sách uống một ngụm rượu, vẻ mặt lộ ra hối hận.
"Thể hiện nhất thời sướng nhất thời, nhưng thể hiện xong rồi, bây giờ tôi thậm chí không thể vào phó bản được luôn. Cố gắng suốt hai tháng, bây giờ chẳng còn gì nữa cả..."
Đồng Quải: "..."
Diệp Thần: "..."
"Huynh đệ, cậu thể hiện quá mức rồi, cái giá cũng hơi lớn chút, chia buồn với cậu!"
Đồng Quải và Diệp Thần vỗ vai Lưu Sách an ủi.
"Đúng rồi, Lưu Sách huynh đệ, nghe nói quyền pháp của cậu lợi hại lắm hả?" Đồng Quải uống một ngụm rượu rồi híp mắt hỏi.
"Tàm... Tàm tạm thôi. Chơi solo thì tôi thật sự không sợ bố con thằng nào cả!"
"Ngươi cũng là huynh đệ của ta, nếu Diệp huynh đệ đã học Tùy Duyên Thiên Pháp theo ta thì ta cũng chỉ một con đường cho ngươi vậy."
Lưu Sách nghe vậy, say ngà ngà ngẩng đầu lên: "Đại ca nói con đường đó là gì?"
Đồng Quải cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: "Trong hải vực Vọng Hư có một hòn đảo ngục tù, một vị cường giả quyền pháp xuất chúng đang sống ở đó. Nếu thiên phú của Lưu Sách huynh đệ có thể khiến hắn ta hài lòng thì không chừng sẽ nhận được một truyền thừa rất mạnh đấy!"
Nghe vậy, Lưu Sách nhất thời động lòng: "Đại ca, đại sư quyền pháp này mạnh cỡ nào?"
"Hắn ta đã từng chiến đấu với Vua Bắc Kỳ một lần, tiếc rằng thua cuộc. Nhưng ta cảm thấy hắn ta chưa từng phát huy hết thực lực của mình. Dù sao thì mạnh hơn ta ngày xưa vô số lần là được!"