Trong đầu của bộ xương khô ngồi thiền bên cạnh tháp trụ bỗng sinh ra một luồng hồn hỏa mong manh. Nó há miệng mấy cái rồi hồn hỏa lại tắt ngóm.
Đồng thời, trong nhà gỗ trên sườn núi, ông lão tóc trắng đang buồn ngủ cũng mở mắt ra.
"Chà chà, càng ngày càng náo nhiệt. Ngay cả truyền thừa Mục Chi Quang cũng xuất hiện rồi. Chậc chậc! Thật thú vị, thật thú vị!"
Dứt lời, ông lão tóc trắng lại nhắm mắt lại. Trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng ngáy như sấm. ...
Sau khi vào lâu đài, Lưu Sách phát hiện bên trong trống rỗng, hoàn toàn không đặt bất cứ thứ gì cả.
Nhờ vào ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào có thể thấy được trên vách tường của lâu đài bằng đá này còn khắc họa rất nhiều chuyện xưa ghi lại về xứ sở Mutter Sea.
Lưu Sách hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ đó. Gã đang định rời đi thì bỗng phát hiện ra một hình bóng quen thuộc trên vách tường bên trái.
Thế là gã lập tức đến gần vách tường đó, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Khuôn mặt râu ria xồm xoàm này, thân hình khôi ngô này, cùng với bộ lông ngực đặc trưng này, chẳng lẽ không phải là Hải Vương sao?!
Lưu Sách mở to mắt.
Trên bức tranh bích họa này, người trông cực kỳ giống Hải Vương đó đang quỳ rạp trước mặt một bóng dáng mơ hồ, dường như đang thề nguyện trung thành với kẻ đó.
Má ơi, Hải Vương là hậu duệ còn sót lại của xứ sở Mutter Sea ư? Lưu Sách mở to mắt ra.
Đúng lúc này, bóng dáng Hải Vương trên bích họa bỗng hiện lên một đôi mắt màu lam.
"Là ai đang kêu gọi ta?"
Lưu Sách: "..."
"Ngươi là người phương nào? Tại sao lại kêu gọi bản vương?"
Lưu Sách ngu người. Gã không biết tại sao hình vẽ bích họa này lại có thể liên hệ được với Hải Vương.
Sau khi tiếp xúc với rất nhiều chủng tộc hải dương, Lưu Sách đã không còn chút thiện cảm nào với Hải Vương nữa rồi. Hơn nữa gã biết gã này chắc chắn sẽ là kẻ địch của người chơi bọn họ, đương nhiên là sẽ không khách sáo rồi.
"Sao hả? Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho mày à?"
"Càn rỡ! Rốt cuộc ngươi là ai! Hơn nữa tại sao ngươi lại có ý niệm thông tấn riêng của xứ sở Mutter Sea?"
"Bố mày chẳng những có thứ đó, thấy tay phải của tao chưa? Hiện giờ trong tay tao còn có tổ tiên của mày nữa đấy!" Lưu Sách trả lời không hề khách sáo.
"XX ngươi muốn chết hả? Có tin ta đập chết ngươi bằng một tay không hả?"
"Thách đấy, trong vòng năm giây mà không thấy mày thì mày chính là thằng gà què!"
Hải Vương: "%$% (Đã mã hóa)"
Lưu Sách: "^(*!^%$ (Đã mã hóa)"
Hai người lập tức bắt đầu chửi đổng xuyên không gian, ân cần hỏi thăm bạn bè người thân cùng với tổ tiên đã yên giấc của đối phương.
Chửi một lúc, Hải Vương bỗng sửng sốt, lập tức nổi đóa: "Ngươi nói là ngươi đã cướp Kết Tinh Của Biển Khơi của bản vương ư?"
"Chính là bố mày đấy! Cướp được hai cái, đều ăn hết rồi nhá, hương vị ngon lắm đấy, thậm chí tao còn muốn ăn thêm trái thứ ba nữa! Hải Vương ngâu xi còn có không? Lại gửi một trái tới đây cho tao giải khát đi!"
Điều này khiến Hải Vương tức điên người. Gã ta không ngờ rằng kẻ trước mắt này lại là kẻ đã cướp mất báu vật của mình.
Lúc này, Hải Vương đang ngồi trong thủy tinh cung. Thân thể gã ta khẽ run lên, trong lòng tuôn trào lửa giận. Gã ta lập tức đập mạnh lên cái bàn trước mặt.
"Người đâu! Triệu tập đại quân cho ta, xuất chinh theo ta!"
"Đậu phộng, mày chơi thật hả?"
"Ngươi đừng hòng chạy trốn! Ta đã nhắm ngay vị trí của ngươi rồi! Hãy đợi đấy!"
"Lúc đến nhớ mang theo Kết Tinh Của Biển Khơi nhé! Đừng làm tao chờ lâu lắm!" Lưu Sách giơ ngón giữa lên nói, sau đó tay phải vung lên đấm bể đôi mắt màu lam đó.
"Phù, sướng!" Kết thúc cuộc gọi, Lưu Sách cười gian xảo, sau đó chạy ra khỏi tòa lâu đài bằng đá hướng về phía bờ biển.
"Mắng xong rồi chạy, mạo hiểm ghê!"
Lưu Sách đến bên bờ biển rồi lập tức triệu hồi thuyền ma ra, sau đó nhanh chóng leo lên thuyền, điều khiển thuyền ma lướt đi như bay về phía bờ biển Lưu Ly. ...
Hải vực Vọng Hư, đảo ngục tù.
Hải quái thét gào, bên ngoài hòn đảo toàn là những con hải quái khổng lồng màu sắc khác nhau đầy nhung nhúc.
Trong lâu đài bằng đá trên hòn đảo ngục tù, Hải Vương đang trịnh trọng nhìn bích họa trên bức tường của lâu đài.
Gã ta có thể xác định vừa nãy tín hiệu phát ra từ đây, nhưng đã lục soát cả hòn đảo rồi mà lại không tìm thấy sinh vật đã phát ra tín hiệu kia đâu cả.
Càng khiến gã ta bất ngờ là trên bích họa này lại ghi chép chuyện xưa của xứ sở Mutter Sea đã từng là nền văn minh đỉnh cấp của hải vực Vọng Hư.
Hải Vương lia mắt nhìn bích họa, cuối cùng dừng lại ở chỗ bóng người mơ hồ mà gã ta đang quỳ lạy.
"Mục Chi Quang!"
Đối với vị chúa cứu thế của xứ sở Mutter Sea này, thân là người thừa kế ngai vàng dòng chính, sao gã ta lại không quen thuộc cho được chứ? Đến cuối cùng, cũng là người nọ tự tay giao ngai vàng cho gã ta.