Dù sao thì loại xẻng giới hạn này hư một cái là mất một cái. Mình làm nghề này thì về sau chắc chắn còn dùng tới nữa. Hồ Hạch cắn răng lại mua ba cái Xẻng Phá Vàng trong Thương Thành, phân phát cho thi linh rồi ra lệnh bốn con thi linh tiếp tục đập. Còn mình thì ngồi một bên mở diễn đàn ra bắt đầu chém gió giết thời gian.
"Keng keng keng! Rầm rầm rầm! Beng beng beng!"
Tiếng kim loại va đập vào nhau liên tục vang lên.
Hạn Bạt nằm trong quan tài mở mắt ra. Hắn ta cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trong tình trạng này thì hắn ta hoàn toàn không thể ngủ được, thậm chí lực lượng khí huyết đang vận hành thong thả trong cơ thể để chữa thương cũng bắt đầu hỗn loạn dưới sự quấy nhiễu liên tục của tiếng va chạm.
"Phụt!"
Một búng khí huyết ngược dòng phun ra từ trong miệng Hạn Bạt rồi khuếch tán trong quan tài.
"Khụ khụ!" Cảm nhận được tình huống tồi tệ trong cơ thể, Hạn Bạt không nhịn được nữa bắt đầu ho khan.
"Chờ tí!" Hồ Hạch thính tai lập tức ngăn cản công việc của thi linh, lại đi đến bên cạnh quan tài máu rồi ghé tai lắng nghe.
"Cốc cốc! Có ai ở đó không?"
Hồ Hạch gõ quan tài máu mấy phát rồi hỏi.
Một lát sau...
Hồ Hạch vẫn không nghe thấy câu trả lời, bèn chỉ vào quan tài máu nói: "Đập tiếp cho tao!"
"Chờ... Chờ đã... Khụ khụ!" Giọng nói yếu ớt của Hạn Bạt vang lên từ trong quan tài máu.
"Má ơi! Xác chết sống lại!" Hồ Hạch mở to mắt không dám tin, sau đó lại gõ lên nắp quan tài hai tiếng: "Ông đang nói chuyện hả?"
"Khụ khụ... Đúng là ta đây... Đừng gõ nữa được không?"
Nếu mình còn chút lực lượng để xốc nắp quan tài lên thì Hạn Bạt thật sự muốn nuốt chửng gã ở bên ngoài kia. ...
Sau khi xác định bên trong thật sự có sinh vật, Hồ Hạch không khỏi ngu người.
Trong sách cổ của Thi Linh Tông có ghi rằng tình huống xác chết sống lại hay là thi biến các kiểu đều rất thường thấy. Nhưng chưa bao giờ ghi chép về việc đào ra một thi thể có thể nói chuyện. Điều này khiến Hồ Hạch rất là khiếp sợ.
Hồ Hạch suy nghĩ, không nhịn được hỏi: "Ông là sống hay chết thế? Nếu là chết thì thuộc về tôi đào rồi!"
Nghe vậy, Hạn Bạt thật muốn nhảy ra khỏi quan tài bẻ đầu thằng cha ở bên ngoài xuống.
"Tiểu huynh đệ, trong quan tài không có bất cứ vật phẩm quý giá và châu báu nào cả, đừng đập nữa. Ta sẽ nói cho ngươi biết một nơi có giấu châu báu, mau rời khỏi đây đi." Đối mặt với Hồ Hạch đã quyết tâm mở quan tài, Hạn Bạt chỉ có thể dụ dỗ như thế thôi.
"Không được, tôi không cần châu báu, mục tiêu của tôi chính là cái xác cũ của ông ấy!"
Nghe vậy, Hạn Bạt không nhịn được lại phun một đống huyết vụ ra.
Hắn ta cảm thấy mình đánh nhau với phân thân của Ác Thần cũng không ngột ngạt đến thế. Nếu không phải vì hồi phục đầu lâu làm tổn hao vô số khí huyết khiến mình bây giờ không thể dùng năng lực gì thì hắn ta thật muốn nhảy ra bóp chết Hồ Hạch cho xong chuyện.
"Còn gì muốn nói nữa không? Nếu không có thì tôi đập tiếp nhé. Ông cứ nằm đó là được!"
Huyết vụ quay cuồng trong mắt Hạn Bạt.
"Chờ đã... Ngươi muốn thi thể chứ gì? Ta nói cho ngươi biết một nơi, ở đó có 3000 thi thể cường giả cấp quỷ đốc!"
Lời này quả là xài được. Hồ Hạch vốn đang chuẩn bị khởi công tiếp, nghe vậy nhất thời bị dụ dỗ, lập tức vỗ lên quan tài máu.
"Ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi!"
Ánh mắt Hạn Bạt chợt lóe lên một tia mừng thầm vì âm mưu thành công.
"Thấy cung điện bên cạnh không? Dưới lòng đất của tòa cung điện này có 3000 thi thể cường giả cấp quỷ đốc, mau đi đi!"
Nghe vậy, Hồ Hạch dời mắt về phía cung điện khổng lồ đằng sau quan tài bằng máu.
"Ừm, chờ tôi đào ông ra rồi sẽ đi đào bọn họ. Cảm ơn người anh em nhé!" Hồ Hạch vỗ quan tài máu nói, sau đó lùi lại một bước rồi chỉ tay vào quan tài.
"Đập đi!"
Trong sách cổ có ghi chép rằng dòng dõi Thi Linh Tông không thể đồng tình với bất cứ thi thể nào cả. Nếu đã làm nghề này rồi thì phải tuân thủ luật lệ. Nếu đã đào rồi thì nhất định không được bỏ dở nửa chừng. Hồ Hạch nhớ rất kĩ những lời này.
Thế là tiếng nhạc giao hưởng lại vang lên, mà Hạn Bạt thì hộc từng búng máu bị trào ngược vì hỗn loạn trong quan tài. Hắn ta cảm thấy thật sự là quá uất ức rồi.
Lúc này, Hồ Hạch tiếp tục ngồi một bên coi diễn đàn.
"Ê, người anh em à, cái quan tài này không đào được đâu."
Một giọng nói bỗng xuất hiện bên cạnh Hồ Hạch khiến anh ta giật cả mình. Anh ta xoay người nhìn thì thấy không biết khi nào bên cạnh mình lại có một người đàn ông mập mạp đang ngồi.
"Ông là ai thế? Dân trong nghề hả?" Hồ Hạch không khỏi cảnh giác.
"Tôi hả, tên tôi là Tiểu Sát, không phải trong nghề luyện xác với mấy cậu đâu." Người đàn ông mập mạp vươn tay ra, trông rất là dễ gần.
Hồ Hạch thoáng sững sờ, nhưng vẫn bắt tay với gã.
"Thế ông đến đây làm gì? Còn nữa, tại sao quan tài này lại không thể đào?"