Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Hoàn Thành First Blood (2)

Chương 233: Hoàn thành First Blood (2) Chương 233: Hoàn thành First Blood (2)

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Wow, cuối cùng u ác tính cũng bị giết rồi! Vừa nãy còn thấy mọi người đang thảo luận trên diễn đàn là thằng cha này còn ăn trộm đầu của Sát Na nữa chớ, trong lòng đang bực nè, không ngờ lại bị giết nhanh thế! Một like! (Thưởng: 1 hồn tệ)

Diệp Tuyết Nhi Đáng Yêu Nhất: Giỏi thế, bây giờ mọi người đang tìm thằng cha đó khắp thế giới kìa, first blood của mấy đứa nhất định phải like! (Thưởng: 100 hồn tệ)

Nghèo Khó Khiến Tao Thành Rác Rưởi: Thật ra thì tôi vẫn có thể chịu đựng vụ hắn gây ra Sát Ác Xâm Lược, nhưng không ngờ ngay cả vật tượng trưng "Thủ cấp của Sát Na" cho chiến dịch của chúng ta mà hắn cũng dám trộm, thế này thì không còn là việc nhỏ nữa rồi. Giết tốt lắm! Tôi có vẻ nghèo, nhưng vẫn muốn thưởng tiền. (Thưởng: 10 hồn tệ)

Đội Trưởng Chuồn Chuồn: Không nói nhiều, nhận tiền thưởng đê. (Thưởng: 10 hồn tệ)

Cậu Bé Dưa Hấu: Tiền tôi vất vả bưng gạch kiếm được, ít lắm đừng chê nhé. (Thưởng: 3 hồn tệ)...

Sau khi ảnh Hồ Hạch chết bị đăng lên, diễn đàn nhất thời trở nên náo nhiệt, có vẻ như mọi người đều rất vui.

Từ điểm này có thể thấy được những người chơi căm hận u ác tính Hồ Hạch cỡ nào.

Lúc này, Hồ Hạch thoát khỏi trò chơi, tháo mũ thực tế ảo xuống, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Dường như anh ta đã thấy cảnh ba giờ sau mình sẽ bị quân đội người chơi bao vây rồi. ...

Chớp giật sấm gào trên bầu trời, mưa rơi xối xả.

Cây cối trong rừng lắc lư trong gió bão, va chạm vào nhau phát ra tiếng vang xào xạc, như thể đang khóc lóc, lại giống đang kể chuyện gì đó.

Trên mặt đất lầy lội, hai bóng người gầy yếu rúc vào nhau, cùng run rẩy trong gió lạnh thét gào, xích lại gần nhau hơn.

Lúc này, quần áo mỏng manh trên người cậu bé đã rách rưới, trên lưng còn có một vết thương trông ghê người, da tróc thịt bong, máu tươi chảy xuống trên lưng cậu ta rồi đọng lại thành con suối nhỏ trên mặt đất.

Sắc mặt cậu bé càng ngày càng tái nhợt, đôi môi khẽ run rẩy vì đau đớn, nhưng bởi vì sợ đau tới mức rên rỉ mà mím chặt môi.

"Bé Bưởi, chắc anh sắp chết rồi." Cậu bé ôm cô bé thoi thóp nói.

"Không đâu, chúng ta đã nói là sẽ chạy trốn cùng nhau rồi mà. Anh còn nói là sẽ cưới em nữa cơ." Nét mặt cô bé tràn đầy sự khát khao với cuộc sống tươi đẹp, nhưng thông qua đôi mắt vô hồn ấy có thể thấy được, dường như cô bé không thể nhìn thấy những thứ trước mắt mình.

Nghe vậy, đôi môi tái nhợt của cậu bé run lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của bé Bưởi.

"Nhất định phải chạy thoát, nhất định phải sống thật tốt, hứa với anh đi."

"Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau chạy thoát!" Cô bé đáp lại một cách trịnh trọng.

Mất máu quá nhiều khiến cậu bé không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu há mồm thở hổn hển.

Giây phút này, cậu ta khát vọng có thể tiếp tục sống sót biết bao để có thể tiếp tục làm bạn bên cạnh bé Bưởi, lớn lên bên cô, sau đó chăm sóc cô suốt đời.

Nhưng dường như sinh mệnh của cậu ta đã đi đến cuối cùng rồi.

Mình thật sự không cam lòng... Chỉ mong... Khi mình chết... Bé Bưởi có thể chạy thoát... Van xin ông trời...

Tầm mắt dần mơ hồ, đầu cậu bé nhẹ nhàng rũ xuống. Giờ khắc này, dường như cậu ta lại nghe thấy giọng nói của đám người kia, trước mắt cậu ta lại hiện lên thế giới màu lam trong bồn đào tạo.

"Thật là vật thí nghiệm hoàn hảo... Trong thời đại mạt pháp này quá hiếm thấy... Vậy thì sau này số thứ tự của cậu chính là 410."

"Dấu hiệu sống ổn định... Rót vào lượng nhỏ linh lực... Thử xem có thể đánh thức thể chất đặc thù của cậu ta không... Thật đáng tiếc, hình như thất bại rồi... 410 cậu đừng chết... Ít nhất phải chống chọi qua mười lần thí nghiệm mới đúng chứ..."

"Đây là bạn cùng phòng của cậu, tên cô ấy là 423, các cậu đừng đánh nhau nhé, không thì cậu sẽ biết hậu quả đấy..."

"Thật là một phát hiện đáng ăn mừng... 423! Có lẽ chúng ta có thể nhờ vào thể chất đặc thù của cô để nghiên cứu ra bí mật tu luyện... Cô quả là mạnh hơn tên phế vật 410 này nhiều..."

"Ha ha ha... 423... Thể chất đặc thù của cô đã bị đánh thức rồi... Không ngờ cô lại dung hợp linh lực thành công... Ha ha ha... Chúng ta sắp thành công rồi!"

"... Không ngờ tên phế vật 410 này cũng bị kích hoạt thể chất đặc thù thành công... Thật là một niềm vui khiến người ta bất ngờ... Sau này cậu và 423 chính là bảo bối của phòng thí nghiệm chúng ta..."

Trước khi chết, ký ức xuất hiện như phim đèn chiếu, ngoài những thí nghiệm khiến cậu ta sợ hãi ra, trong đầu cậu ta lại vang lên giọng nói mềm yếu của cô bé.

"410, chúng ta sẽ chết ở đây sao?"

"Đừng gọi tôi là 420, tôi có tên, tôi tên là Mặc Phỉ!"

"Thật ra em cũng không tên là 423, tên em là bé Bưởi đó!"

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?"

"Em không nhìn thấy anh, em chỉ có thể cảm giác được anh thôi, hi hi."

"Mặc Phỉ, tại sao họ lại đối xử với chúng ta như thế? Em đau quá, đau quá đi à!"

Bình Luận (0)
Comment