Lời nói của Hồ Hạch khiến Cổ Ngữ rất là lấn cấn.
Vất vả lắm mới biết cách có thể vào thành Ác Mộng, nhưng có vẻ như chỉ mình thằng cha u ác tính này mới biết cách đó, khiến anh ta không biết phải làm sao cho phải nhẽ.
"Người anh em, nếu ông muốn vào thì nhất định phải dựa vào tôi đấy. Ông suy nghĩ cho kĩ đi! Tôi đã thấy khát vọng trong mắt ông rồi!" Biết có hy vọng nên Hồ Hạch lập tức cười híp mắt.
"Đại ca, không thể thả thằng cha này được! Không thì công hội chúng ta xong đời luôn á!" Có vẻ như phát hiện Cổ Ngữ đã xúc động nên Tôn Khởi vội khuyên nhủ.
Cổ Ngữ đương nhiên là biết hậu quả. Việc thay phiên canh gác bây giờ cũng là quyết định sau khi các công hội lớn đã bàn bạc với nhau, nếu tự tiện thả Hồ Hạch ra thì có nghĩa là phá hỏng quy củ, chắc chắn sẽ bị vây công.
Nhưng vất vả lắm mới có hy vọng nâng cấp chức nghiệp, anh ta cũng không muốn cứ thế bỏ qua.
Cổ Ngữ suy nghĩ trong chốc lát rồi tạo group chat voice mới, kéo các hội trưởng như Trần Tử Vũ, Ngô Quốc Nhất, Lục Trảm, Lưu Sách vân vân... Vào kênh giọng nói này.
Cổ Ngữ: Các anh em, thương lượng chuyện này cái!
Diệp Tuyết Nhi: Gì á?
Trần Tử Vũ: Đang giết Hung Linh, lát nữa nói chuyện nhé người anh em!
Lưu Sách: Cùng hỏi, sao thế?...
Thấy hội trưởng của các công hội lớn đều đã vào group.
Cổ Ngữ: Các anh em, bàn chuyện này cái, tôi có thể mượn "U ác tính" một lát được không? Tôi hứa hắn sẽ không chạy trốn đâu!
Diệp Tuyết Nhi: Không được!!!
Lưu Sách: Không được +1
Ngô Quốc Nhất: Không được +2
Trần Tử Vũ: Không được +3...
Thấy trả lời toàn là không được, Cổ Ngữ cảm thấy nhức đầu.
Nhưng cứ thế bỏ qua cơ hội nâng cấp chức nghiệp, anh ta cũng rất không cam lòng. Thế là anh ta suy nghĩ rồi lại lên tiếng giải thích, đồng thời nói rõ về độ khó của việc nâng cấp chức nghiệp, nếu không có Hồ Hạch thì mình không thể nâng cấp thành công được.
Thấy thái độ chân thành của Cổ Ngữ, các hội trưởng cũng thoáng do dự.
Rèn sắt khi còn nóng, tiếp đó Cổ Ngữ lại hứa hẹn một ít ích lợi, đồng thời bảo đảm nhất định sẽ đưa "U ác tính" về khu an toàn, mọi người thế mới miễn cưỡng đồng ý cho anh ta mượn Hồ Hạch trong một khoảng thời gian.
Được mấy công hội lớn đồng ý, Cổ Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó dời mắt về phía Hồ Hạch: "Đi thôi, dẫn tôi đến thành Ác Mộng. Nhưng để chắc chắn rằng ông sẽ không chạy trốn hoặc thoát game giữa đường, ông nhất định phải luôn giữ trạng thái chiến đấu mỗi thời mỗi khắc."
Nghe thấy Cổ Ngữ nói vậy, Hồ Hạch không khỏi vui vẻ, trong lòng thầm nghĩ thằng ngốc mới không trốn nhé.
Nhưng khi nghe Cổ Ngữ nói nhất định phải giữ trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào để đề phòng mình thoát game, anh ta lập tức ngây người.
"Làm thế nào để luôn giữ trạng thái chiến đấu?"
"Đơn giản lắm, cứ để cún cắn ông trên suốt chặng đường là được!"
Hồ Hạch: "..."
Tôn Khởi: "..."...
Bắc Kỳ, bên ngoài thành Sát Ác Mộng Yểm.
Tiểu đội Thần Thoại do Cổ Ngữ dẫn dắt đang chậm rãi đến gần nơi này.
Xung quanh thành Sát Ác Mộng Yểm không thể nghi ngờ là khu vực bị Sát Ác tàn sát điên cuồng nhất trong giai đoạn hiện giờ. Để không thu hút sự chú ý của Sát Ác, lần này Cổ Ngữ vẫn chưa dẫn theo tất cả chiến lực của công hội mà chỉ dẫn mấy chục người tinh nhuệ nhất.
Sau khi đến gần thành Ác Mộng, đám người Cổ Ngữ cũng phát hiện ra cây cột thi khí như khói báo động phóng lên trời kia. Trên đỉnh cột thi khí không ngừng có bóng dáng màu đen đang rơi xuống khắp nơi.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi quay đầu trừng Hồ Hạch.
Hồ Hạch thì cười xấu hổ, vươn tay lắc lắc Tôn Khởi đang cắn trên cánh tay trái của mình, hơn nữa tự dưng lại cắn mạnh hơn.
"Thằng chơi xác, đi kiểu gì bây giờ?" Đến trước cổng thành, Cổ Ngữ quay đầu hỏi Hồ Hạch.
"Khụ khụ, bố trí trước cửa thành rất huyền ảo, chính là Thi Độc Đại Trận, bước vào thì thi độc sẽ nhập thể, khó mà sống sót, cho nên chúng ta nhất định phải dùng thủ đoạn đặc biệt."
Nghe vậy, Cổ Ngữ cảm thấy thằng cha này đúng là có cách rồi.
"Cho nên, chúng ta phải chui vào từ chỗ đó!" Nói rồi, Hồ Hạch chỉ vào cái hang trên tường thành bên cạnh mà lần trước anh ta đào.
Mọi người: "..."
"Đơn giản thế thôi sao?" Cổ Ngữ ngạc nhiên.
"Ừ." Hồ Hạch gật đầu.
"Chém đi, đưa hắn về!" Mạch máu trên trán Cổ Ngữ gồ lên.
Cấp dưới trong công hội thấy vậy, đều cầm đại đao đến gần Hồ Hạch.
"Chờ đã, đừng mà đại ca, bên trong nhiều nguy hiểm lắm, cạm bẫy dày đặc, nếu không có tôi thì mấy người chắc chắn sẽ không đi sâu vào được đâu!"
"Thật sự có bẫy sao?"
"Đúng rồi, có nhiều bẫy lắm, nguy cơ có ở khắp nơi!" Hồ Hạch nghiêm túc nói.
"Được rồi, mày dẫn đường đi!"
Sau đó, đám người công hội Thần Thoại và Hồ Hạch đều chui vào trong thành thông qua cái hang đó.
Đi vào thành, mọi người trong công hội Thần Thoại mới khiếp sợ phát hiện ra rằng thi khí tràn ngập khắp thành Ác Mộng, trải một lớp thật dày trên mặt đất cao tới tận đầu gối, tầm mắt cũng bị cản trở bởi thi khí loãng đang chậm rãi hạ xuống từ trên trời, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi khoảng năm mét mà thôi. Tiếng gào thét của Sát Ác ở nơi xa vang vọng tới tận nơi này.