"Được rồi, Cổ tiểu tử, ngươi đã giúp ta báo thù, sau này nếu có chỗ nào không hiểu trong việc tu luyện thì có thể tới tìm ta. Bây giờ thì cút đi!" Nói rồi, đôi mắt đỏ ngầu rực lửa dần biến mất rồi bay vào trong tháp trụ.
"Đại ca, lần này lời hay lỗ thế?" Tôn Khởi tò mò hỏi.
"Lời to!" Cổ Ngữ cười nói.
Nghe thấy lão đại nói là lời, Tôn Khởi cũng lộ ra tươi cười. Lần này nói kiểu gì anh ta cũng là công thần, xem ra sẽ có không ít phần thưởng rồi đây.
"Má ơi, đại ca, u ác tính chạy mất tiêu rồi!" Một thành viên trong công hội bỗng kinh hô.
Cổ Ngữ vội quay đầu nhìn, lại phát hiện Hồ Hạch đã sớm biến mất khỏi nơi đó rồi.
"Đậu xanh!" Tâm trạng vốn rất tốt của Cổ Ngữ lập tức hỏng bét.
"Thằng cha này..." Cổ Ngữ đã có thể tưởng tượng ra tiếp theo mình sẽ nhức đầu tới mức nào.
Nhưng đây không phải là khu an toàn, không phù hợp với việc ngồi đó canh chừng. Cổ Ngữ suy nghĩ rồi vung tay lên: "Chúng ta xuống núi, về Minh Phủ thôi. Đã đến lúc mất máu nhiều để cho họ một lời giải thích rồi."
Nghe thấy vậy, Tôn Khởi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ anh ta còn tưởng Cổ Ngữ sẽ trách mình, nhưng rõ ràng bây giờ tâm trạng của Cổ Ngữ khá là tốt nên mình đã may mắn thoát khỏi vận mệnh bị đánh gãy chân chó rồi.
Sau đó, đoàn người bắt đầu đi xuống chân núi vách đá Tuyệt Cảnh dưới sự dẫn dắt của Cổ Ngữ. ...
Sau khi đám người Cổ Ngữ rời đi, ông lão tóc trắng xuất hiện trên đỉnh núi.
Lão cất bước đi đến bên cạnh tháp trụ rồi vươn tay gõ lên thân trụ.
"Cảm giác báo thù thế nào?"
"Không tồi!" Đôi mắt đỏ của Ác Thần lại hiện lên.
"Ta đã cảm giác được lệ khí trong lòng ngươi đang giảm dần. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ được giải thoát rồi. Thật là vui vẻ đấy!" Ông lão tóc trắng vừa vươn vai một cách lười biếng vừa cười hì hì.
"Ngươi không sợ ta đi ra rồi sẽ giết ngươi ư?"
"Nếu trong lòng ngươi đã không còn lệ khí nữa thì nhiệm vụ mà nàng giao cho ta cũng đã kết thúc rồi. Theo lời dặn của nàng, ta đương nhiên sẽ thả ngươi ra. Còn chuyện ngươi có giết ta hay không thì... Mọi người đều thân thiết thế rồi mà, ngươi nỡ lòng giết ta sao?" Nói rồi ông lão tóc trắng bày ra dáng vẻ "ta rất đau lòng" gõ tháp trụ.
"Đó là lời hứa của ngươi đối với ả, có liên quan gì tới ta đâu? Nếu ngươi đã canh giữ phong ấn thì đương nhiên cũng nằm trong đám kẻ thù phong ấn ta rồi!"
"Ngươi nói thế thì ta không thả ngươi ra đâu nhé!"
"Cút cút cút!" Giọng nói của Ác Thần lại vang lên.
Ông lão tóc trắng cười gian trá, thân hình mờ dần. ...
Khoảng chừng nửa giờ sau, đỉnh núi lại xuất hiện một bóng người. Người này chính là Hồ Hạch trước đó đã thoát game chạy trốn.
Lúc vừa xuất hiện, anh ta khẩn trương quan sát xung quanh. Sau khi xác định đã không còn người nào nữa thì không nhịn được cười phá lên.
"Quả nhiên là ta vẫn trốn thoát! Chỉ cần ta luyện hóa được Hạn Bạt thì sẽ có ngày các người phải quỳ lạy ta!"
Nghĩ tới cảnh tượng sau này mình dẫn theo Hạn Bạt tay đấm Quỷ Vương Bàn Thạch, chân đá Hải Vương, một đám người đi theo sau nhìn mình bằng ánh mắt khâm phục, Hồ Hạch bỗng nhiên huênh hoang.
Sau khi Hồ Hạch xuống núi, đôi mắt đỏ ngầu của Ác Thần lại hiện lên. Hắn nhìn chằm chằm theo hướng Hồ Hạch rời đi, lòng tràn đầy khiếp sợ.
"Rốt cuộc hắn đã làm bằng cách nào vậy? Là lực lượng của luân hồi ư?"...
Hồ Hạch cẩn thận đi hết chặng đường, thỉnh thoảng lại quan sát xem xung quanh có đám người Cổ Ngữ mai phục không, tốn khoảng sáu giờ, anh ta mới đi xuống núi.
Nhìn rừng núi xanh rờn nơi xa, Hồ Hạch không khỏi mỉm cười, cảm thấy mình lại được sinh ra thêm lần nữa.
Từ nay biển rộng kệ cá nhảy, trời cao mặc chim bay, ta chính là nhân vật chính trong tương lai, vô địch thế giới này.
"Đâm lén!" Đúng lúc này, tiếng quát khẽ vang lên từ đằng sau, một con dao găm đâm mạnh vào lưng Hồ Hạch trong lúc không phòng bị.
"Phập!"
Cơ bắp trên lưng bị dao găm sắc bén đâm xuyên qua. Hồ Hạch khó tin quay đầu lại.
Đúng như suy nghĩ của anh ta, lại là cô nàng sát thủ khuôn mặt rất đáng yêu kia.
"Lại là cô..."
"Phập!"
Lúc này, Hồ Hạch cảm thấy ngực đau đớn.
"Đại ca, chơi vậy ai chơi lại..."
Nhìn chàng trai sát thủ Mặc Phỉ mỉm cười đứng trước mặt mình, nghĩ tới việc lại gục ngã trong tay họ, Hồ Hạch thậm chí rất muốn khóc òa lên.
"Ai bảo anh quá đáng giá chi!" Mặc Phỉ mỉm cười tươi tắn.
"Cường hóa vũ khí! Cường hóa đâm lén!"
Lúc này, dao găm trong tay bé Bưởi được mạ một lớp ánh sáng màu bạc, đòn đâm lén phiên bản cường hóa hạ xuống.
- 198 bạo kích!
Hồ Hạch dần dần ngã xuống với vẻ mặt đau buồn vô hạn.
"Quá vui quá buồn, cuộc đời này luôn tràn đầy những niềm vui bất ngờ, anh phải quen dần đi." Bé Bưởi lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, lật mấy trang, chọn một câu trích lời ngầu lòi rồi nói.