"Rầm!"
Lúc này, cây cột thi khí thứ hai vỡ toang. Theo thi khí tràn lan, viên ngọc màu đen lại bay lên trời.
Cây cột thứ ba...
Cây cột thứ tư...
Khi Bàn Thạch chuẩn bị phá hỏng cây cột thi khí cuối cùng thì Ngô Quốc Nhất bỗng nói: "Quỷ Vương Bàn Thạch, hay là giữ lại cây cột này đi!"
Quỷ Vương Bàn Thạch nhất thời dừng việc va chạm lại, quay đầu nhìn về phía ông ta.
"Tại sao?"
"Nó có thể giảm bớt..."
Ngô Quốc Nhất vốn định nói giữ cột thi khí lại có thể giảm bớt tần suất người chơi thường xuyên đến Bắc Vực Bàn Thạch để chặt cây, nhưng nói được nửa câu thì ông ta bỗng cảm thấy làm thế có vẻ quá trắng trợn, thế là khẽ hắng giọng.
"Có thể giúp chúng ta giảm bớt tinh lực?"
"Ý ngươi là sao?" Quỷ Vương Bàn Thạch rất là khó hiểu.
Ngô Quốc Nhất rất đau đầu, không biết phải trả lời như thế nào nữa. Ông ta sợ nếu nói quá trắng trợn thì sẽ khiến Quỷ Vương Bàn Thạch tức giận đến mức trực tiếp tiêu diệt họ ngay tại chỗ.
"Cũng được!" Quỷ Vương Bàn Thạch bỗng nói.
Ngô Quốc Nhất không khỏi ngây ngẩn cả người, không rõ tại sao Quỷ Vương Bàn Thạch lại dễ nói chuyện thế.
"Nhưng các ngươi phải hứa với ta rằng sau này nhất định không thể xâm chiếm Bắc Vực Bàn Thạch! Đồng thời để báo đáp cho các ngươi, ta sẽ thừa nhận địa vị của thế lực mới các ngươi ở Bắc Kỳ này!"
"Thế thì không được, có thể không ăn cơm, nhưng sao có thể không chặt cây được chứ!"
"Đúng đấy đúng đấy, chặt cây chính là đường tắt để làm giàu mà, chẳng lẽ ông chưa từng nghe câu đoạn tuyệt con đường tiền tài của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ họ sao?"
"Quỷ Vương Bàn Thạch, ông nói thế là sai rồi, chặt cây với giữ cột thi khí lại là hai chuyện khác nhau, nuôi thuyền thì sao có thể không chặt cây được chứ?"
"Cùng lắm thì mỗi ngày chặt ít một cây thôi. Ông bảo không chặt là không thể nào! Chỉ có thể chặt cây thì mới nuôi được thuyền!"...
Bên dưới bàn tán xôn xao, cành cây quanh thân Quỷ Vương Bàn Thạch múa may, ánh mắt lập lòe.
Thấy vậy, Ngô Quốc Nhất lập tức quát lên trong kênh giọng nói: "Đều im mồm hết đi! Bàn Thạch sắp nổi giận rồi kìa! Muốn chặt cây thì đừng nói thẳng thừng ra thế, sau này lén lút mà làm! Đồng ý trước đã!"
Bên dưới tức khắc lặng ngắt như tờ.
Sau đó, Ngô Quốc Nhất nhìn Quỷ Vương Bàn Thạch với vẻ trịnh trọng, nói: "Được, tôi hứa với ngài!"
Cành cây vung vẩy chậm rãi thu lại, cơn tức giận trong mắt Quỷ Vương Bàn Thạch dần biến mất, sau đó y nhìn chằm chằm vào Ngô Quốc Nhất nói: "Hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa!"
Ngô Quốc Nhất xấu hổ gật đầu.
Trên thực tế ông ta cũng chỉ là chỉ huy tạm thời trong chiến dịch này thôi. Chờ chiến dịch này kết thúc, ông ta không còn khả năng trói buộc những người chơi này nữa. Cho nên lời hứa của ông ta căn bản là không thể đại biểu cho lời hứa của tất cả những người chơi.
Vả lại, chặt cây cũng là cách nuôi thuyền duy nhất của người chơi bình dân hiện giờ. Muốn ngăn cản chặt cây thì hoàn toàn là không thực tế.
Nếu giữ cây cột thi khí này lại thì ít nhiều gì cũng có thể giảm bớt tần suất người chơi kéo bè kéo lũ đi chặt cây ở Bắc Vực Bàn Thạch, đối với nơi đó mà nói cũng là chuyện tốt.
Sau khi nhìn thoáng qua Ngô Quốc Nhất một lần nữa, thân thể cao lớn của Quỷ Vương Bàn Thạch bay lên cao rồi đi về phía Bắc Vực Bàn Thạch. Quân đoàn thụ yêu bên dưới cũng lùi lại như thủy triều trong tích tắc.
Những người chơi thấy vậy cũng đều thu hồi Nhà Gỗ Đào Nhỏ nhỏ rồi lũ lượt giải tán, chuẩn bị để cây cột thi khí này có thời gian nghỉ ngơi.
Thật ra thì họ giữ cây cột thi khí này lại cũng không phải là không muốn phá hủy nó. Chung quy nhiệm vụ tuyến chính của dữ liệu lần này chính là phải phá hủy tất cả cột thi khí thì mới được xem là hoàn thành.
Giữ cây cột thi khí này lại, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì chế tạo Sát Ác vô hạn để những người chơi không đến mức không có quái mà giết.
Tuy rằng số lượng người chơi trong giai đoạn hiện giờ đã có mấy triệu, nhưng đa phần đều là ma mới, tổng thể thực lực hoàn toàn không thể khuếch trương ra bên ngoài được. Mà khu vực có thể khiến người chơi đánh quái tăng level ở Bắc Kỳ thì quá ít ỏi.
Những nơi có Quỷ Vương tọa trấn như Bắc Vực Bàn Thạch thì người chơi cũng chỉ có thể lén lút đi vào, nếu chiến đấu chính diện thì hoàn toàn không thể đánh lại được.
Cho nên giữ cây cột thi khí này lại chính là để cho những người chơi phát triển lớn mạnh thông qua lực lượng của Sát Ác. Trong mắt Ngô Quốc Nhất, điều này rất là cần thiết.
Đương nhiên đây không phải là quyết định của riêng ông ta, mà là mấy hội trưởng của các công hội lớn cùng nhau bàn bạc rồi đưa ra.
Bởi vì chỉ khi nào thực lực tổng thể của người chơi mạnh lên thì phạm vi săn bắn của họ mới có thể mở rộng ra được. ...
Thành Sát Ác Mộng Yểm, Tiểu Sát vươn tay đón lấy viên ngọc thứ mười một hạ xuống từ trên trời, nhét vào phong ấn nguồn âm linh rồi ngồi trong quan tài, bắt đầu chống cằm chờ tiếp.