"Thôi đi, tư chất của các ngươi quá tầm thường, không học được đâu." Đồng Quải suy nghĩ rồi nói.
"Đại sư Đồng Quải, xin ngài nhất định phải dạy Bàn Nhược Xá Sinh cho chúng tôi. Nếu không học được thì chúng tôi sẽ không cam lòng!"
"Ơ, không cam lòng thì sao nào?" Đồng Quải nhất thời vênh váo, gác chân trái lên giường, trông như đang nói "Mày làm gì được tao".
"Chúng tôi sẽ thuyết phục đại sư bằng sự chân thành của mình, sẽ thường xuyên đến xin thỉnh giáo!"
Nghe vậy, Đồng Quải lập tức trừng lớn mắt, trong lòng bỗng cảm thấy sao hai đứa trông có vẻ rất đứng đắn này lại vô liêm sỉ đến thế!
Đây chẳng phải là tuyên bố muốn lại làm cho "họa mi" của nó không thể hót được nữa sao?
Ý đe dọa "Giết họa mi" che giấu trong lời nói của hai người đúng là có tác dụng. Đồng Quải nhất thời run sợ.
Vốn nó định chờ tùy duyên được tu vi mạnh mẽ thì lại trả thù họ. Nhưng hai đứa trước mắt này vốn là người chơi bất tử bất diệt nên cho dù thật sự trả thù được, lỡ như hai đứa này thù dai, lại làm mấy lần thì "họa mi" của nó sẽ thật sự ngủm củ tỏi mất.
Đồng Quải uất ức trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Ta có thể chỉ dạy cho các ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
"Mời đại sư Đồng Quải nói, chúng tôi nhất định sẽ làm được!" Ánh mắt của hai người tức khắc sáng ngời. ...
"Nhưng ta không cam đoan rằng các ngươi có thể học được đâu nhé!" Thấy hai người đồng ý, Đồng Quải lại nói thêm.
Tiểu Mặc và bé Bưởi lập tức gật đầu.
"Vâng, thưa đại sư Đồng Quải!"
"Vậy thì ta sẽ nói cho các ngươi biết về lai lịch của bộ tộc Nguyền Rủa trước đã."
"Vốn dĩ bộ tộc Nguyền Rủa không phải là chủng tộc được sinh ra trên vùng đất Bắc Kỳ của chúng ta, mà chuyển tới từ bên kia địa ngục. Hình như là do họ đã theo nhầm phe trong trận chiến tranh giành vị trí phủ quân nên sau khi vị phủ quân mới xuất hiện, để không bị diệt tộc, họ đành di chuyển tới Bắc Kỳ."
"Khi ấy thế cục của Bắc Kỳ cũng rất loạn lạc, cũng có hai thế lực lớn đang cạnh tranh vị trí phủ quân Bắc Kỳ."
"Nhưng phải nói rằng bộ tộc này cũng thật thảm. Để có thể đứng vững chân trên đất Bắc Kỳ, sau khi đánh giá thế lực của hai phe, họ cũng lựa chọn đầu quân cho một phe trong số đó, song vẫn nhầm phe. Thế lực mà họ đầu quân cuối cùng vẫn thua cuộc, hơn nữa gần như bị tiêu diệt sạch. Đúng rồi, thủ lĩnh của một thế lực khác tên là Lục Viêm, chính là Vua Bắc Kỳ đương nhiệm vừa chết."
Nhớ tới vị Vua Bắc Kỳ ngày xưa đối xử với mình không tệ chút nào, trong lòng Đồng Quải lại thổn thức.
"Thế có phải là bộ tộc Nguyền Rủa cũng bị tiêu diệt không?" Hai người hỏi như đứa trẻ tò mò.
"Ừ, theo lý mà nói thì hẳn là bị diệt sạch, nhưng cũng chưa chắc. Nghe nói có mấy người may mắn sống sót, chạy trốn tới Vực Sâu Lạnh Giá theo thế lực bại trận. Đương nhiên ta cũng không chắc điều này có thật hay không nữa, bởi vì khi đó ta đang tu luyện thần công nên bế quan từ rất lâu."
"Vực Sâu Lạnh Giá?" Hai người lập tức mở bản đồ ra, kéo về phía Nam.
Nhưng vì họ chưa từng đến đó nên trên bản đồ chỉ biểu hiện vùng sông ngòi dưới nơi mai táng mà thôi. Khu vực dưới đó nữa vẫn bị sương mù bao phủ.
"Cho nên mới nói nếu các ngươi thật sự muốn học được năng lực của bộ tộc Nguyền Rủa thì chỉ có thể xin thỉnh giáo bộ tộc Nguyền Rủa mà thôi. Nếu trong số họ có người may mắn sống sót thì chắc chắn là đã chạy tới Vực Sâu Lạnh Giá rồi. Chứ còn những khu vực khác ở Bắc Kỳ, họ căn bản là không thể sống được."
"Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một điều rằng, Vực Sâu Lạnh Giá này được coi là đất cấm của Bắc Kỳ, bởi vì nơi này vô cùng kỳ lạ, nằm trên núi lửa địa nhiệt, lại có sông băng mấy trăm nghìn năm không tan chảy, ngược lại bị tuyết bao phủ quanh năm."
"Hơn nữa nghe nói Vực Sâu Lạnh Giá này có liên quan tới thế lực Băng Tuyết tộc dưới trướng của Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất, tóm lại không phải là một nơi tốt lành gì đâu. Vả lại, cho dù những thế lực bại trận đó trốn tới Vực Sâu Lạnh Giá thì cũng có khả năng rất lớn là đã bị Băng Tuyết tộc tiêu diệt rồi."
"Cho nên các ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Nhưng dù sao các ngươi cũng là bất tử bất diệt, đi lượn một vòng cũng chẳng sao. Chẳng qua nếu gặp phải Băng Tuyết tộc thì nhất thiết đừng chọc họ, bởi vì nếu tộc trưởng của họ mà còn sống thì rất có thể đã đạt tới cảnh giới Quỷ Hoàng rồi. Hắn ta mà thật sự nổi giận thì có khi cả Bắc Kỳ sẽ loạn lên đấy."
"Ta đã nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết rồi. Có suy nghĩ gì không?" Đồng Quải hỏi hai người.
"Chúng tôi đi!"
Thấy thái độ cố chấp của hai người, Đồng Quải khoát tay. Dường như là sợ họ không tìm thấy bộ tộc Nguyền Rủa thì sẽ quay lại làm phiền mình nên nó nói: "Nếu các ngươi thật sự không tìm thấy thì cũng đừng nản chí. Chờ khi nào thực lực mạnh lên thì có thể tới khu vực Địa Ngục xem thử. Ở đó có rất nhiều chủng tộc nắm giữ lực lượng của Địa Ngục Đạo."