"Đây là truyền thừa của bộ tộc Ảnh Lưu, các ngươi cầm đi. Chẳng qua truyền thừa của bộ tộc này không đơn giản đâu nhé. Người nào không có thiên phú của Ảnh Lưu thì rất khó để lĩnh ngộ áo nghĩa của nó. Nhưng các ngươi cứ tham khảo kĩ vào, chưa chắc lại không thể lĩnh ngộ được một chút áo nghĩa ám sát đâu."
Sau khi vứt quả cầu màu đen cho Tiểu Mặc và bé Bưởi, Băng Phong lại bay lên không trung rồi hét lớn: "Hôm nay Băng Tuyết tộc của ta giải trừ lời hứa ẩn cư, cả bộ tộc đi ra bên ngoài, quân lâm vùng đất Bắc Kỳ!"
Nghe thấy mệnh lệnh của Băng Phong, các tộc nhân lập tức ra khỏi các tòa nhà bằng băng, bắt đầu quỳ lạy tộc trưởng của họ.
Sau khi quỳ lạy xong, cả Băng Tuyết tộc bắt đầu trở nên bận rộn thu dọn đồ đạc, sau đó nhanh chóng tập kết.
Thấy các tộc nhân tập kết xong, Băng Phong và hai vị trưởng lão Băng, Tuyết xuất hiện trước mặt mấy nghìn tộc nhân.
"Tộc trưởng, bên ngoài có gì vậy?"
"Tộc trưởng, bên ngoài có vui hơn ở đây không?"
"Tộc trưởng..."
Thấy Băng Phong xuất hiện, các tộc nhân lập tức tò mò hỏi.
Lúc này Băng Phong khoát tay, đám đông tức khắc im lặng.
"Lần này, chúng ta rời khỏi Vực Sâu Lạnh Giá là để cướp đoạt vị trí Vua Bắc Kỳ. Cho nên chiến tranh sắp bắt đầu ngay lập tức rồi. Các ngươi sẽ được đánh nhau thỏa thích."
Nghe thấy vậy, đám đông trở nên ồn ào, vẻ mặt mỗi người đều rất sung sướng.
"Đánh nhau thật tuyệt, ta thích đánh nhau nhất."
"Chuyện tốt đấy, mỗi ngày đều đánh thỏa thích luôn à? Thì ra thế giới bên ngoài thú vị đến thế!"
"Bên ngoài thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể đánh nhau. Chúng ta mau đi thôi, gia nhập vào bọn họ!"
"Thật hâm mộ đám người ở bên ngoài có thể đánh nhau mỗi ngày. Lần này cuối cùng mình cũng có thể ra ngoài đánh nhau với họ rồi! Thật là vui quá đi!"
Nhìn nét mặt sung sướng của các tộc nhân, Băng Phong cũng không khỏi nở nụ cười, sau đó vung tay lên: "Ra ngoài!"
Ngay tức khắc, mấy nghìn tộc nhân Băng Tuyết tộc bắt đầu vắt chân chạy như điên về phía vùng đất Bắc Kỳ dưới sự dẫn dắt của Băng Phong.
Lúc đi đến biên giới Vực Sâu Lạnh Giá, Băng Phong bỗng dừng chân lại, sau đó các tộc nhân cũng dừng lại theo.
Nhìn bóng người cách đó không xa, vẻ mặt Băng Phong dần dần xấu hổ.
Một ông lão tóc trắng đang đứng đó cười ha ha nhìn hắn ta.
"Ồ! Đây không phải là Tiểu Phong sao? Thế nào rồi? Ngứa ngáy hả? Lời nói của ông đây không xài được phải không?"
"Vương... Vương thượng!" Băng Phong xấu hổ nói.
"Nghe nói ngươi muốn làm Vua Bắc Kỳ đúng không?" Ông lão tóc trắng kia lại cất tiếng hỏi.
"Làm... Làm gì có chuyện đó! Ta... Ta chỉ dẫn tộc nhân ra ngoài đi dạo một vòng rồi sẽ về ngay thôi!" Băng Phong vội giải thích.
Lúc này Băng Phong rất muốn bóp chết Tiểu Mặc với bé Bưởi. Sao có thể lừa hắn ta như thế được chứ! Nghĩ tới việc mình còn tặng báu vật cho họ, nhưng họ lại lừa gạt mình, Băng Phong chỉ cảm thấy thế gian hiểm ác lòng người thay đổi, hận quá đi!
"Thật sự chỉ ra ngoài đi dạo một chuyển thôi hả?"
"Thật mà, đi dạo tí thôi." Băng Phong cố giải thích.
"Thế sao các ngươi đi dạo mà còn xách theo đồ đạc nữa?" Ông lão tóc trắng lại cười ha ha hỏi.
Nghe vậy, Băng Phong quay đầu nhìn thì thấy tộc nhân đều xách theo bao lớn bao nhỏ, trông như chuyển nhà vậy.
"Thưa... Thưa vương..." Băng Phong không khỏi mệt lòng, cảm thấy mình đã không bịa được cái cớ gì thích hợp nữa rồi.
"Cút về cho ông! Không có mệnh lệnh của ta mà còn dám chạy ra thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi!" Ông lão tóc trắng bỗng quát lên với vẻ dữ tợn.
"Dạ dạ dạ!" Thấy vậy, Băng Phong vội vung tay ra đằng sau ra hiệu cho mọi người lùi lại.
Thế là Băng Tuyết tộc vốn đang định quân lâm Bắc Kỳ lại bị đuổi cổ về Vực Sâu Lạnh Giá một cách chán chường. ...
Sau khi lại trở về thôn băng tuyết, sắc mặt Băng Phong tái mét. Hắn ta lập tức ra lệnh lục soát khắp Vực Sâu Lạnh Giá, nhất định phải tìm được hai tên lừa đảo kia.
Nếu không biến hai người kia thành khắc băng khảm trên vách núi thì Băng Phong cảm thấy mình không nuốt cục tức này xuống được.
Phải biết rằng, lần này bị lừa khiến hắn ta suýt nữa thì làm trái lời hứa với Vua Bắc Kỳ. Bị đánh gãy chân là chuyện nhỏ, theo như những gì hắn ta biết về Vua Bắc Kỳ thì rất có thể ông ta sẽ làm thịt hắn ta luôn ấy chứ.
Chẳng qua lần gặp Vua Bắc Kỳ này khiến trong lòng Băng Phong nảy sinh rất nhiều điều nghi hoặc.
"Nếu vương còn khỏe mạnh thì tại sao Vua Bắc Kỳ đương nhiệm lại không phải là vương? Hơn nữa tại sao vương lại bắt Băng Tuyết tộc của ta phải ẩn cư? Rốt cuộc hắn đang mưu đồ điều gì?"
Băng Phong nghĩ mãi không ra, thế là hắn ta quyết định đích thân hành động, bắt đầu lùng soát khắp Vực Sâu Lạnh Giá để tìm thấy cặp tình nhân kia, phải hỏi họ cặn kẽ trước khi giết chết họ để hiểu thêm về thế cục hiện giờ của Bắc Kỳ mới được.