Sau khi dặn dò xong, ba người Trần Tử Vũ bèn đi theo Phong Linh trèo lên bậc thang được bện từ lá cây.
[Tiến vào phạm vi chữa trị của Cổ Thụ Yên Lặng, mỗi giây được hồi phục 50 điểm lượng máu]
Lời nhắc nhở trò chơi bỗng xuất hiện khiến mấy người Trần Tử Vũ đưa mắt về phía cây cổ thụ tản ra mùi hương thanh nhã này.
[Cổ Thụ Yên Lặng (Quỷ Vương đỉnh cấp)]
Phân tích chi tiết: Linh hồn bảo vệ đảo Mặt Trời Lặn. Trong suốt mấy chục vạn năm tu luyện lại dừng chân ở cảnh giới Quỷ Vương đỉnh cấp. Vì đột phá mà tự động tản ra linh khí trong cơ thể, muốn tìm được đường sống trong chỗ chết. Chờ đến ngày cây khô gặp mùa xuân thì cũng là lúc Quỷ Hoàng được sinh ra.
"Trời má ơi! Cái cây này mạnh ngang ngửa Hải Vương luôn!" Tuyết Lê mở to mắt.
Còn Vương Đại Mãng thì đã kìm lòng không đậu run tay sờ lên thân cây, ngón tay còn móc vào thân cây.
"Chú làm gì đấy?!" Trần Tử Vũ không khỏi kêu.
"Em... Em muốn cào tí bột ấy mà." Vương Đại Mãng hồi phục tinh thần, không khỏi cười lúng túng.
"Nó chỉ gần chết thôi chứ không phải là chết thật rồi. Lỡ chú cào khiến nó sống lại thì sao? Hơn nữa đây là địa bàn của Mộc Dã Ca tộc, đừng tìm chết!" Trần Tử Vũ vội quát lên trong kênh giọng nói.
Nhìn linh tài cấp vương gần ngay trước mắt, Vương Đại Mãng và Tuyết Lê không nhịn được thở dài, chỉ có thể bỏ qua rồi tiếp tục leo lên trên.
Trên đường đi, từng khuôn mặt đẹp tuyệt trần xuất hiện trong những căn nhà gỗ trên nhánh cây, quan sát đám người Trần Tử Vũ với vẻ tò mò.
Nhưng khi họ phát hiện thịt khô trong tay Phong Linh thì tiếng nuốt nước miếng vang lên khắp mọi nơi, khiến đám người Trần Tử Vũ không nhịn được muốn che mặt.
Bộ tộc này khát vọng thịt khô tới mức nào vậy? Trông thế này thì hơi bị quá đáng lắm rồi đấy.
"Phong Linh tỷ tỷ, thứ... Thứ trong tay tỷ là thịt hả?" Một giọng nói nhút nhát vang lên từ trong một căn nhà gỗ.
Mấy người quay đầu nhìn thì thấy một cô bé xinh đẹp như búp bê sứ đang cắn ngón tay, khóe miệng không khống chế được nước miếng chảy ra, ánh mắt còn chan chứa nỗi khát khao mãnh liệt.
Thấy vậy, Phong Linh nhìn thịt khô trong tay, lại nhìn cô bé đó, rồi hai tay run rẩy đưa thịt khô ra.
"Tiểu Đóa Đóa, đây... Đây là thịt. Cho muội đấy."
Sau khi cô bé nhận lấy thịt khô, Phong Linh bỗng nhắm mắt lại, trông như đang nói "Ta đau lòng quá".
Trần Tử Vũ: "..."
Vương Đại Mãng: "..."
Tuyết Lê: "..."
"Cảm ơn Phong Linh tỷ tỷ!" Cô bé chảy nước miếng nói, nhưng ánh mắt hoàn toàn tập trung trên thịt khô chứ không nhìn về phía Phong Linh.
Sau khi tạm biệt cô bé, họ tiếp tục trèo lên trên. Phong Linh vừa đi vừa run rẩy hết cả người như thể bị mất hồn vậy.
Dáng vẻ mất hồn mất vía của Phong Linh khiến ba người Trần Tử Vũ xấu hổ.
Chấp niệm đối với thịt của bộ tộc này thật sự là quá sâu sắc, cứ như thể truyền thừa bị thất lạc vậy. ...
Đi đến trước nhà gỗ trên ngọn cây, Phong Linh thò tay gõ cửa.
"Mẫu thân, con đã về rồi."
Bên trong nhà gỗ nhanh chóng truyền ra động tĩnh, sau đó cửa gỗ được mở ra. Xuất hiện trước mắt Trần Tử Vũ là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, toàn thân tản ra mùi hương tao nhã kín đáo. Nhan sắc này có thể nói là càng mặn mà hơn Phong Linh một bậc, đứng chung với Phong Linh hoàn toàn không giống mẹ con mà càng giống hai chị em hơn.
"Lực sát thương của vị này còn lớn hơn." Vương Đại Mãng lẩm bẩm theo phản xạ.
"Linh Nhi, họ là ai vậy?" Mẹ của Phong Linh tò mò nhìn mấy người Trần Tử Vũ.
"Mẫu thân, họ có thịt đó!" Phong Linh lắc bàn tay vừa cầm thịt khô trước mũi của mẹ mình.
"Ực ực!" Mẹ của Phong Linh nuốt nước miếng, sau đó vội vàng mở rộng cửa.
"Mời khách quý vào!"
Nhìn vẻ mặt tha thiết của mẹ Phong Linh, Vương Đại Mãng không nhịn được nói trong kênh công hội: "Thịt thật sự ngon đến thế sao? Lần đầu tiên tao thấy uy lực của thịt lại lớn đến mức này đấy!"
"Mày thử không ăn thịt mà chỉ ăn cỏ suốt mười năm đi rồi hẵng tới bàn luận với tao về đề tài này." Trần Tử Vũ thản nhiên nói.
Vương Đại Mãng lập tức hậm hực.
Sau khi được đón vào phòng, mùi dược thảo thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng đám người Trần Tử Vũ lại dồn mắt về phía một người đang bị lá cỏ màu tím bao trùm khắp cơ thể.
[Hao Thiên (Quỷ Tướng trung kỳ)]
Tin tức về nhân vật: Thủ lĩnh đoàn Hao Thiên, một trong tám quân đoàn lớn dưới trướng của Hải Vương. Bởi vì lơ là nhiệm vụ canh gác khiến báu vật của Hải Vương bị đánh cắp nên bị tước đoạt vị trí quân đoàn trưởng, đánh cho gần chết, sau đó may mắn tẩu thoát vào biển cả dưới sự cứu viện của thuộc hạ trung thành, cuối cùng phiêu dạt tới đảo Mặt Trời Lặn, được Mộc Dã Ca tộc tình cờ nhìn thấy và cứu giúp.
Trạng thái nhân vật: Trọng thương (Cực kỳ nặng)
Trần Tử Vũ: "Ô!"
Vương Đại Mãng: "Ô!"
Tuyết Lê: "He he he!"
Thấy bóng người đã bị lá cỏ bọc thành xác ướp kia, vẻ mặt của ba người dần dần biến thái.