Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Đỉnh Cao Mới

Chương 289: Đỉnh Cao Mới Chương 289: Đỉnh Cao Mới

Sau khi xác nhận Phong Linh đã biến thành NPC, Trần Tử Vũ dự định giao nộp Hao Thiên trước để hoàn thành nhiệm vụ cái đã, xong rồi lại bàn về chuyện chế tạo thuốc bột với Phong Linh.

Đám người Đại Long Hội đi đến trước phòng rèn của Đồng Quải, sau đó ai nấy đều lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế".

Cửa phòng rèn của Đồng Quải vẫn đóng kín như mọi ngày, biển cảnh cáo kiêu ngạo vẫn được treo tại chỗ dễ khiến người khác chú ý nhất.

"Cốc! Cốc!"

Trần Tử Vũ không còn cách nào khác, đành phải gõ cửa.

Trong lúc Trần Tử Vũ gõ cửa, Lục Vô đang chú ý tới việc này lập tức gầm lên, đánh thức Đồng Quải say bí tỉ rồi nói cho nó biết nên làm gì tiếp theo.

Đồng Quải bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.

"Tới rồi hả? Bỏ hắn xuống đi, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành rồi."

Thấy Vương Đại Mãng bỏ Hao Thiên xuống, Đồng Quải lại cất lời: "Đúng rồi, lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại luôn."

"Đại sư Đồng Quải, phần thưởng vũ khí được chế tạo riêng của chúng tôi đâu?"

Nghe thấy lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng chỉ thấy phần thưởng hồn tệ, Trần Tử Vũ không nhịn được hỏi.

"Ngày mai, ngày mai lại đến đây!" Đồng Quải không kiên nhẫn phất tay, dáng vẻ như đang nói "Đừng làm phiền tao nữa".

Đám người Trần Tử Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể rời khỏi phòng rèn, nhân tiện đóng cửa lại.

"Chị Phong Linh, bây giờ tụi em sẽ dẫn chị tới chỗ Mộc Linh tộc. Trước khi có trụ sở, chị tạm thời ở chỗ đó nhé."

"Ừ, được thôi. Ta cũng muốn gặp Mộc Linh tộc lương thiện theo lời của ngươi." Phong Linh rất là tò mò.

Nghe thấy Phong Linh nói Mộc Linh tộc lương thiện, cả đám Trần Tử Vũ đều đưa mắt nhìn Tuyết Lê.

"Em... Em nói ngày xưa ấy..." Tuyết Lê xấu hổ giải thích.

Trên đường đến nơi cư trú của Mộc Linh tộc, Tuyết Lê tò mò hỏi Phong Linh: "Chị Phong Linh, chị có thể chế tạo ra bao nhiêu phần bột Mặt Trời Lặn trong một ngày?"

"Bột Mặt Trời Lặn hả? Ta có biết làm đâu!" Phong Linh chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

"Khụ... Khụ khụ!"

Đám người Trần Tử Vũ vốn chỉ lắng nghe thôi, nhưng vừa nghe thấy câu này thì đều ho sặc sụa. Tuyết Lê cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Linh.

"Chị... Chị không biết làm bột Mặt Trời Lặn hả?" Tuyết Lê còn tưởng là mình nghe nhầm nên hỏi lại.

"Có biết đâu. Nhưng mà mẫu thân biết làm đó." Phong Linh cười híp mắt.

Cả đám Đại Long Hội: "..."

"Thế chị có thể làm loại thuốc nào khác không?" Trong lòng Tuyết Lê vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng.

"Không đâu. Làm mấy loại thuốc đó phức tạp lắm nên ta không học. Ta chỉ chuyên tâm nghiên cứu kỹ xảo câu cá thôi."

Tuyết Lê: "..."

Giờ khắc này, giấc mộng công hội quật khởi của cả đám Đại Long Hội đều vỡ tan. Tất cả đều ngây ra như phỗng.

"Các ngươi làm sao vậy?" Phong Linh chớp mắt.

Đám người Trần Tử Vũ lắc đầu, cười một cách gượng gạo, trong lòng đã khóc thành Hoàng Hà.

Tiệm thuốc nè, tiền vào như nước sông Đà nè, đều tan biến cả rồi... ...

Minh Phủ Bắc Kỳ, phòng rèn của Đồng Quải.

Nhìn Đồng Quải đã tiếp tục nằm trên giường, không thèm ngó ngàng gì tới Hao Thiên nữa, Lục Vô cạn lời, lại rít gào đánh thức Đồng Quải.

"Không phải chỉ là chiêu mộ một thằng gà mờ thôi sao? Chuyện bé tí ti như thế mà cũng đòi ta phải tự thân vận động. Haizzz... Sống dưới ách của người khác thì không thể không cúi đầu."

Đồng Quải oán giận một lát, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Hao Thiên, giơ chân đạp vào người hắn ta rồi nói: "Ê, bây giờ ta đọc một câu, ngươi đọc theo ta."

Hao Thiên: "..."

"Dưới luân hồi, ta xin thề." Đọc xong câu thứ nhất, Đồng Quải thấy Hao Thiên không có tiếng động, thế là lại giơ chân lên đạp một phát: "Không nghe thấy ta bảo ngươi đọc theo hả? Ngươi không rên một tiếng là không nể mặt bản đại gia đúng không?"

Hao Thiên thầm mắng đê ma ma, mày muốn bố đọc theo thì phải lấy đống lá bịt kín miệng bố ra chứ! Bố rất nghi ngờ rằng mày muốn đạp bố nên mới làm thế!

Có vẻ như đã phát hiện tình huống của Hao Thiên nên Đồng Quải thở dài một tiếng, vung cánh xẹt qua miệng Hao Thiên, lá cỏ lập tức vỡ tan ra.

"Tên nhóc kia, bây giờ đã đọc được chưa?"

"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Hao Thiên lập tức hỏi.

"Thằng nhóc Hao Thiên kia, mấy ngày trước ta mới đánh lão đại của các ngươi xong, ngươi nói xem ta là ai?"

Nghe vậy, Hao Thiên chợt khựng lại, ngẩng đầu quan sát Đồng Quải một cách cẩn thận, sau đó vẻ mặt càng ngày càng hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi là Quỷ Vương Đồng Quải!"

"He he! Đã biết sự trâu bò của bản đại gia rồi chứ gì! Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời đi, không thì ông đây có cả đống cách khiến ngươi sống không bằng chết. Ngoài ra phải nói thêm, nếu ngươi chịu nghe lời thì không chừng ngươi vẫn còn cơ hội để báo thù đấy."

"Báo thù ư?" Hao Thiên không khỏi sửng sốt.

"Không phải Hải Vương đã đánh cho ngươi bị trọng thương sao? Chẳng lẽ ngươi không hận gã ta à?" Nói rồi Đồng Quải khom lưng nhặt một bình rượu lên rồi lắc lắc, sau khi phát hiện là bình rỗng thì lại ném nó xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment