Nghe vậy, Băng Phong thậm chí tức đến mức muốn hộc máu. Hóa ra lằng nhằng cả buổi, bọn nó là cùng phe với nhau, cả đám đều tới đây lừa gạt truyền thừa của mình. Thế này thì vô liêm sỉ quá thể rồi!
"Rốt cuộc ngươi có vào hay không hả?"
"Không vào!"
"Ngươi có tin bản tôn sẽ đi ra đánh chết ngươi không hả?"
"Không tin!"
"Được lắm! Một khi đã thế thì bản tôn sẽ bắt giữ ngươi ngay bây giờ!"
Băng Phong tức điên người, nhấc chân lên muốn đạp ra bên ngoài ngay lập tức. Nhưng chân còn chưa chạm đất thì hắn ta đã nhanh chóng rụt lại, sau đó quay đầu nhìn trái nhìn phải một lát như thể đang coi thử có ai xuất hiện không.
Sau khi xác định không có người nào, hắn ta lại giơ chân lên thò ra một nửa, sau đó lại nhanh chóng rụt về.
Thất Danh: "..."
Dáng vẻ của Băng Phong khiến Thất Danh nhớ tới một tấm ảnh mà những người chơi đăng trên diễn đàn.
Điên cuồng thăm dò bên bờ vực sống còn. jpg.
Dáng vẻ hiện giờ của Băng Phong vô cùng giống với bức ảnh đó.
Sau khi thăm dò như thế khoảng năm sáu lần, Băng Phong chợt cắn răng, thân hình vượt qua giới tuyến chạy về phía Thất Danh.
Thất Danh thoáng cả kinh, vội xoay người bỏ chạy.
Đằng sau, nụ cười của Băng Phong dần dần dữ tợn...
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên, Băng Phong bị đánh bay ngược về Vực Sâu Lạnh Giá với tốc độ nhanh gấp ba lần. ...
Một tiếng nổ "Ầm" vang lên, Băng Phong vốn đã đến gần Thất Danh lại bị đánh bay ngược về Vực Sâu Lạnh Giá với tốc độ nhanh gấp ba lần.
Tuy rằng nghe thấy tiếng nổ truyền tới từ đằng sau, nhưng Thất Danh không dám quay đầu mà lại tăng tốc độ tháo chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Băng Phong hoảng sợ cảm nhận cơn đau trước ngực, bởi vì hắn ta biết lão đại của mình đã tới rồi.
Lúc này một bóng người xuất hiện trên hố, mỉm cười vươn tay ra: "Ái chà, sao lại bất cẩn ngã xuống thế! Nào, để ta kéo ngươi đứng dậy!"
"Vương... Vương, ta tự đứng lên được!" Băng Phong nhanh chóng bò dậy từ trong hố.
"Thưa... Thưa vương, sao ngài lại có rảnh mà tới đây đi dạo vậy? Ừm... Trong tộc của ta có chút việc, ta phải về giải quyết cái đã!" Nói rồi Băng Phong xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng hắn ta vừa bay lên không trung thì đã bị một cước đạp rớt xuống đất.
"Làm gì mà về vội thế. Nào, để ta dẫn người đi dạo." Nói rồi Bắc Minh kéo tay Băng Phong, lôi hắn ta ra khỏi tuyến biên giới.
"Vương, ta không đi, ta không đi, ta không muốn ra ngoài đâu!" Băng Phong tuyệt vọng kêu.
Lúc này Băng Phong đã không còn dáng vẻ kiêu căng như trước nữa mà càng giống một đứa trẻ sắp bị trừng phạt hơn, vẻ mặt như đưa đám.
"Vừa rồi ngươi thăm dò hay lắm đấy, biểu diễn lại cho ta xem đi!" Ông lão tóc trắng mỉm cười dữ tợn nhìn Băng Phong.
"Thưa vương, ta không dám nữa đâu, ta biết lỗi rồi!" Băng Phong quỳ rạp dưới đất, tủi thân như một đứa trẻ.
"Sau này mà còn dám thăm dò nữa, ngươi thò cái chân nào ra thì ta sẽ chặt cái chân đó!" Ông lão tóc trắng trừng mắt, khí thế trên người lão ngưng tụ ra một con mãnh hổ màu trắng đằng sau khiến Băng Phong sợ tới mức rụt chân lại.
"Ta biết lỗi rồi thưa vương, xin ngài đừng đánh ta!" Có vẻ như Băng Phong đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên vội ôm đầu van xin tha thứ.
Nhưng ông lão tóc trắng vẫn chưa ra tay. Lão xoay người nhìn về phía Vực Sâu Lạnh Giá tuyết bay lả tả, sau đó lại dời mắt về phía Băng Phong.
"Băng Phong, ước mơ lớn nhất của đời ngươi là gì?"
Nghe vậy, Băng Phong chậm rãi bỏ tay xuống, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
"Ta... Ta muốn sống yên ổn." Sau một lát ngẫm nghĩ, Băng Phong trả lời như thế.
"Bốp!"
Nghe vậy, ông lão tóc trắng đá mông Băng Phong một cái.
"Cho dù là lợn thì cũng phát hiện được dã tâm của thằng nhóc nhà ngươi, thế mà ngươi còn dám lừa ta nữa à! Không phải là giành lại quyền khống chế Bắc Kỳ, trở thành Vua Bắc Kỳ sao?"
Lời nói của ông lão tóc trắng khiến Băng Phong sợ chết khiếp. Hắn ta vội cúi đầu kêu to: "Thưa vương, từ trước tới nay ta chưa bao giờ muốn làm Vua Bắc Kỳ nào cả. Ta tuyệt đối trung thành với ngài, ngài đừng nghe người khác nói bậy bạ."
"Được rồi được rồi, đừng làm màu trước mặt ông đây nữa. Ta có thể hiểu được suy nghĩ muốn làm Vua Bắc Kỳ của ngươi, bởi vì trước kia ta cũng có suy nghĩ giống ngươi mà!"
Nghe vậy, Băng Phong chậm rãi ngẩng đầu lên. Vừa nãy hắn ta cho rằng Bắc Minh nói thế là muốn ngả bài với hắn ta, cuối cùng giết chết hắn ta. Nhưng có vẻ như không phải là thế.
"Thưa... Thưa vương, ý ngài là sao?" Băng Phong rụt cổ hỏi.
"Có ước mơ lớn là chuyện tốt. Ngươi hãy cố gắng lên, không chừng một ngày nào đó ngươi sẽ thành công cũng nên." Ông lão tóc trắng thở dài, vỗ vai Băng Phong rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của ông lão, Băng Phong rất là khó hiểu. Hắn ta không rõ rốt cuộc lão nói thế là có ý gì.
Lúc này, ông lão tóc trắng bỗng dừng bước khiến Băng Phong sợ tới mức lại co rụt cả người.