"Nếu là kỹ năng tây hóa thì trong Tàng Thư Các của ta cũng cất chứa rất nhiều. Nhưng ta không biết bây giờ Phủ Quân Điện của ta ra sao rồi. Nếu đã bị chiếm lĩnh thì chúng ta hoàn toàn có thể chú tâm vào việc tấn công Phủ Quân Điện để cướp lấy tài nguyên, trở thành nơi phát triển đầu tiên giống như Minh Phủ."
"Ý kiến hay!" Bắc Ly vỗ bàn biểu thị đồng ý.
"Không được! Thương Hư khác với Minh Phủ. Trước kia Minh Phủ đã từng bị lửa đốt cháy nên không có bất cứ vật tư quý giá nào cả, thế mới tiện cho những người chơi cắm rễ. Nhưng trong Phủ Quân Điện của Thương Hư có nhiều vật tư như thế, chắc chắn sẽ bị cường giả chiếm lĩnh, không dễ dàng gì lấy lại được đâu. Chúng ta phải đổi sang chỗ nào hoang vu không ai chú ý ấy."
"Vậy... Vậy thì một phiếu phản đối, hai phiếu đồng ý... Ừm, vậy thì cứ làm theo lời đề nghị của Vô đi!" Bắc Ly suy nghĩ rồi lại tuyên bố kết quả thảo luận.
Thương Hư: "..."
Đê ma ma! Phiếu của ta không có tác dụng hả? Sao nhiều hay ít đều không được duyệt gì hết vậy?!
Nghĩ đến đây, Thương Hư càng buồn bực hơn.
"Đúng rồi Thương Hư, cậu cảm thấy trong khu vực mà cậu sống có thế lực nào tương đối yếu, phù hợp cho những người chơi phát triển không?" Lúc này Lục Vô quay đầu sang chỗ Thương Hư.
"Thật ra thì Thương Hư chúng ta rất đoàn kết, nếu có kẻ địch từ bên ngoài xâm nhập thì chắc chắn cả đại vực sẽ tập kết lực lượng để tiêu diệt thế lực đến từ bên ngoài này." Thương Hư suy nghĩ rồi nói.
Lục Vô: "..."
"Ác thế cơ à! Vậy thì người chơi còn sống sót kiểu gì nữa?" Lục Vô trừng mắt.
"Nhưng cũng chưa chắc. Mấy thuộc hạ Quỷ Vương Quỷ Tướng của ta vốn mâu thuẫn với nhau, trước kia có ta trấn áp nên họ không dám trở mặt một cách quang minh chính đại. Nhưng bây giờ ta đã chết nên có lẽ họ đã bùng nổ chiến tranh rồi. Dù sao ai mà chẳng muốn làm phủ quân mới!"
Lục Vô gật đầu: "Đây là một vấn đề lớn. Mấy ngày gần đây tốt nhất cậu nên đổi một thân phận đến khu vực Thương Hư xem thử rốt cuộc tình huống là thế nào. Nếu đã bùng nổ chiến tranh rồi thì quá tốt, đến lúc đó chỉ cần chọn nơi nào hoang vu không bị ảnh hưởng để làm nơi xuất hiện ban đầu của những người chơi là được rồi!"
"Ừ!" Thương Hư đồng ý một cách quyết đoán.
Trên thực tế hắn ta còn mong chờ ngày mở trò chơi hơn cả Lục Vô, vậy thì mới có thể hồi sinh cô gái hắn ta yêu được sớm hơn.
"Đúng rồi, thế thân phận của ta khi đối mặt với những người chơi là gì?" Thương Hư không khỏi hỏi.
"Đổi một cái tên đi, muốn đặt sao cũng được, chỉ cần không phải Thương Hư là OK! Đến lúc đó tôi sẽ bịa ra một thân phận bối cảnh bi tráng chút cho cậu. Ví dụ như vốn là người thừa kế Thương Hư Phủ Quân, hay là chúa tể vùng đất Thương Hư lại bị thuộc hạ phản bội, tóm lại mục đích là dẫn đường cho những người chơi báo thù đồng thời giành lại đại vực Thương Hư!"
Thương Hư: "..."
Tuy rằng Thương Hư rất muốn nêu ý kiến về lời đề nghị của Lục Vô, nhưng hắn ta cũng biết ý kiến của mình sẽ chẳng có tác dụng gì nên thở dài: "Vậy thì tên ta là Tiên Hư đi. Còn bối cảnh thì cứ giao cho ngươi."
"Không thành vấn đề!"
"Vậy thì vấn đề thứ ba tiếp theo, về bảng trang bị của người chơi." Bắc Ly nói tiếp.
Sau khi nhìn hai người, Bắc Ly lại đề xuất: "Ừm, thật ra thì cứ giao việc này cho tôi là được. Chỉ cần sửa lại bề ngoài của trang bị sao cho hợp với thẩm mỹ phương Tây là OK rồi. Còn thuộc tính thì căn bản là không cần thay đổi, trực tiếp rập khuôn là được, tương đương với việc khoác áo ngoài cho trang bị thôi!"
Hai người Lục Vô đều không có dị nghị về điều này, biểu thị tán đồng.
"Đề tài thảo luận thứ tư là về việc đặt ra nhiệm vụ chính tuyến. Về điểm này thì Thương Hư hiểu biết khu vực Thương Hư hơn nên để ngươi nói, chúng ta cùng suy nghĩ về nhiệm vụ chính tuyến cùng với phát triển cốt truyện của nhiệm vụ đặc thù..."...
"Đề tài thảo luận thứ tư, thiết lập NPC..."
"Thứ sáu..."
Ba người tiếp tục thảo luận kịch liệt về thiết lập server châu Âu... ...
Ngày mở server châu Âu của Chinh Chiến Online.
Thành phố sương mù phồn hoa vào đêm có vẻ vô cùng vắng lặng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một thiếu niên nằm yên trên mặt đất. Sau gáy của cậu ta có một vết thương lớn bằng đồng xu, trên mặt đất còn vương vãi vết máu chưa đông lại.
"Ưm..."
Lúc này thiếu niên mở mắt ra. Cậu ta phản xạ muốn đứng dậy, nhưng sau đó lại cảm thấy phần gáy đau đớn.
Cậu ta giơ tay sờ gáy theo bản năng, lập tức phát hiện trên tay lại dính đầy máu.
"Mình đang ở đâu vậy?"
Reinhardt bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng mình đang thương lượng với bạn bè trong công hội làm thế nào để tiến hành chiến dịch phản kích Bắc Kỳ, sao tự nhiên lại nằm trên đường thế này?
"Hửm?" Lúc này cậu ta bỗng phát hiện không phải chiếc áo jacket này đã bị mình ném đi từ lâu rồi à? Sao giờ lại mặc trên người?