Cảm giác bám váy đàn bà này tự dưng khiến Lục Vô cảm thấy sướng tê tái cả người!...
Bắc Kỳ, Bắc Vực Bàn Thạch.
Một bóng người đáng khinh đang chậm rãi xâm nhập vào nơi này. Sau lưng anh ta còn có một bóng người cao to thành thật đi theo.
Sau khi đi sâu vào bên trong Bắc Vực Bàn Thạch, Hồ Hạch có vẻ rất khẩn trương, bởi vì đây là địa bàn của Quỷ Vương Bàn Thạch. Trước kia, khi những người chơi đến đây thì nhất định sẽ bị Quỷ Vương Bàn Thạch hoặc là cổ thụ yêu đả kích một cách hung ác.
Nhưng lần này Hồ Hạch kinh ngạc phát hiện, ngoài những tên lính thụ yêu rải rác ra thì những sinh vật cấp Boss đều không xuất hiện, khiến Hồ Hạch thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lại đi thêm khoảng một giờ, thấy khu vực biên giới ngay trước mắt, Hồ Hạch không khỏi khóc vì cảm động.
Chỗ này không nhận ông thì sẽ có nơi khác nhận ông! Những người chơi server châu Âu, ta tới đây!
Anh ta vốn định suy xét tới việc đổi server, nhưng anh ta vẫn rất có lòng trung thành với server tương ứng nên cuối cùng vẫn dự định sang server châu Âu để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ khi nào thực lực mạnh mẽ rồi lại về server trong nước chứng minh bản thân.
Hồ Hạch bước ra rừng rậm, đón ánh nắng ấm áp, thoải mái đi về phía trước. Anh ta cảm thấy cuộc sống mới đang vẫy gọi anh ta.
Sau khi đi thêm một đoạn đường nữa, lời nhắc nhở vang lên trong đầu.
[Trò chơi nhắc nhở: Bạn sẽ vượt server bước vào khu vực Thương Hư. Sau khi sống lại sẽ xuất hiện ở điểm hồi sinh Long Ẩn!]
Tạm biệt, hai đứa đâm lén chính nghĩa, tạm biệt, đám người chơi từng coi ta là u ác tính. Ta sau này, sẽ không bao giờ thiếu thốn tình yêu hay tình bạn nữa đâu.
Ảo tưởng về tương lai tươi sáng trong đầu khiến Hồ Hạch nở nụ cười xán lạn.
Sau đó anh ta bước đi nhanh hơn, chạy về phía khu an toàn màu tím biểu hiện trên bản đồ. Anh ta quyết định kết thân với những người bạn mới trước. Dù sao thì hành động một mình lâu ngày luôn sẽ cảm thấy cô đơn, đã đến lúc nên tán gẫu, vào phó bản với những người chơi khác.
Lúc này, la bàn trên người anh ta lại kêu bíp bíp.
Hồ Hạch phản xạ lấy la bàn ra, kinh ngạc phát hiện trị số thi khí biểu hiện trên la bàn còn không thấp chút nào.
Nhưng lần này Hồ Hạch vẫn chưa định vị tìm kiếm. Anh ta đang do dự có nên đi đào hay không.
Gần đây việc đào mộ đã khiến anh ta bị ám ảnh, chỉ sợ lại trúng phong ấn.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng Hồ Hạch quyết định chỉ đi xem thử thôi.
Thế là anh ta bắt đầu chạy tới nơi đó theo định vị trên la bàn.
Khi đi tới một sườn núi toàn là cỏ dại, Hồ Hạch dừng chân lại: "Chính là nơi này!"
Sau đó anh ta phản xạ lấy xẻng ra, chuẩn bị bắt đầu đào, nhưng rồi vẻ mặt lại trở nên xoắn xuýt.
"Có khi nào lại là phong ấn không nhỉ?"
"Chắc không đâu! Đây là chỗ gần thôn tân thủ mà, có lẽ bên nghiên cứu game cũng suy xét tới vấn đề này, sẽ không thiếp lập độ khó cao như thế đâu!"
Tự an ủi mình một lát, linh hồn tìm chết lại bừng lên mãnh liệt, sự thiếu đạo đức ăn sâu vào trong máu dòng dõi Người Luyện Xác lại bùng nổ.
Mình chỉ đào chút xíu thôi, chỉ cần thấy tình huống không đúng là dừng lại ngay! Ừ, cứ quyết định thế đi.
Thế là Hồ Hạch lấy hai cái xẻng ra, đưa một cái cho thi linh Sát Na, bắt đầu ra sức xúc đất trên sườn núi.
Khoảng nửa giờ sau, Hồ Hạch đã đào một cái hố sâu. Anh ta lại cắm xẻng xuống một phát, bỗng cảm thấy chân giẫm hụt, sau đó thân thể rơi xuống dưới hố.
Thi linh Sát Na thấy vậy cũng nhảy theo anh ta.
Trong mộ thất bên dưới tối om. Hồ Hạch vội đứng dậy, lấy đèn pin chuyên dùng để trộm mộ ra, bắt đầu lia khắp nơi.
Anh ta lập tức phát hiện hình như đây là một ngục giam, bên trong có mười gian nhà tù, bên ngoài bao vây bằng lan can kim loại, hình như là để ngăn ngừa sinh vật bên trong chạy ra.
Điều này khiến Hồ Hạch thở phào. Xem ra đây cũng không phải mà mộ thất, thi thể cường giả chết ở đây chắc chắn không phải là phong ấn. Giờ thì có thể yên tâm được rồi.
Hồ Hạch men theo hành lang tối om đi về phía trước, đèn pin bắt đầu lia vào trong ngục sắt, muốn xem thử rốt cuộc bên trong có thứ gì.
Trong ngục sắt thứ nhất chỉ có một đống xương cốt vương vãi. Kích cỡ của khung xương rất khổng lồ, thoạt nhìn cũng không phải là sinh vật hình người, song thời kỳ đã quá xa xưa nên đống xương cốt đó đã bị năm tháng ăn mòn không còn ra hình ra dáng nữa, hoàn toàn không thể luyện chế được.
Hồ Hạch không nhịn được thở dài, lại đi sang nhà giam thứ hai.
Nhưng vẫn là cảnh tượng như thế. Một đống xương khô, hoàn toàn không có thứ gì đáng giá cả. Anh ta thử chạm vào lan can kim loại của nhà giam, thế là bột kim loại gỉ sét loang lổ rơi xuống ào ào.
Nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi? Hồ Hạch không khỏi kinh hãi.