Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Kim Loại Ngân Nguyệt

Chương 372: Kim Loại Ngân Nguyệt Chương 372: Kim Loại Ngân Nguyệt

"Tiên sư mày!" Hồ Hạch tức giận tới mức giơ xẻng đập lên song sắt màu bạc, muốn đe dọa Uyên Hư.

Nhưng một phát này lại khiến tia sáng màu bạc bỗng xỉn màu, song sắt cũng xuất hiện một lỗ thủng.

"Ui!" Hồ Hạch chỉ cảm thấy nổi da gà, trong lòng thầm mắng đê ma ma. Anh ta không ngờ rằng kim loại màu bạc này thoạt nhìn rất cứng thực tế lại giòn như bánh tráng thế.

"Cảm ơn..." Giọng nói xa xăm vang lên từ trong phòng.

Hồ Hạch khóc không ra nước mắt, vội lấy bột thi độc từ trong túi vải ra ném về phía Uyên Hư để ngăn cản lão.

"Shhhh!"

Tiếng ăn mòn vang lên, bột thi độc còn chưa tiến vào trong nhà giam thì đã bị tia sáng màu bạc ngăn lại, sau đó nhanh chóng biến mất. Tia sáng màu bạc lại bị tối màu hơn.

"Tiên sư nó chứ!" Hồ Hạch ôm đầu ngửa ra sau, vẻ mặt hoảng sợ.

"Rắc!" Tiếng động giòn giã vang lên, một cây cột sắt màu bạc bị gãy ngay tại lúc này.

Ngay lúc Hồ Hạch tưởng rằng sắp tiêu đời rồi thì hơi thở màu xanh tràn ra từ người Uyên Hư cũng tắt ngóm, tỏa ra một luồng khói trắng.

Uyên Hư: "..."

Hồ Hạch: "..."

"Ha ha ha, hết sạch mana rồi chứ gì? Ra không được nữa chứ gì? Ha ha ha!" Thấy vậy, Hồ Hạch lập tức ôm bụng cười phá lên, cảm thấy mình đã may mắn thoát chết rồi.

Lúc này, Uyên Hư chậm rãi xê dịch đến bên cạnh cây cột bị gãy kia, nhìn Hồ Hạch bằng đôi mắt đục ngầu.

[Bị linh hồn tập kích... Khống chế cướp đoạt... Miễn dịch thành công!]

Lời nhắc nhở khiến Hồ Hạch thoáng cả kinh, lập tức quay đầu nhìn Uyên Hư bằng ánh mắt tức giận.

"Vừa rồi ngươi muốn khống chế ta đúng không?!"

"Linh hồn... của ngươi... tại sao... không thể... Khống chế?" Đôi mắt đục ngầu của Uyên Hư chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nghe thấy Uyên Hư nói vậy, Hồ Hạch phản xạ run lên.

Thật quái dị. Không ngờ lão ta lại còn có thể khống chế cả linh hồn, nói không chừng vẫn còn thủ đoạn khác nữa. Không thể đứng ở đây được nữa, nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nghĩ vậy, Hồ Hạch xoay người muốn bỏ đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì Hồ Hạch lại cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì anh ta phát hiện thi linh Sát Na vẫn chưa đi theo sau lưng anh ta.

Ngay sau đó, anh ta nghe thấy những tiếng va đập "Keng keng keng" truyền tới từ đằng sau.

Hồ Hạch vội vàng quay đầu lại thì lập tức hoảng sợ phát hiện thi linh Sát Na đang giơ xẻng lên, ra sức đập vào song sắt.

"Má ơi, thằng ngốc, mày làm gì đấy? Mày điên rồi hả?" Hồ Hạch hét toáng lên.

Anh ta phản xạ muốn triệu hồi thi linh Sát Na vào trong túi đựng xác, nhưng lại phát hiện thi linh Sát Na hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của anh ta. Đồng thời lời nhắc nhở cũng xuất hiện.

[Trò chơi nhắc nhở: Thuộc hạ "Thi linh Sát Na" của bạn đã bị thao túng. Lúc này bạn không thể giành được quyền điều khiển!]

Nghe thấy câu này, trái tim Hồ Hạch chợt siết chặt. Nhìn song sắt bị đập vỡ càng ngày càng lớn, anh ta thều thào: "Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mình không cố ý đâu, mình hoàn toàn không muốn thả lão ta ra!"

"Không, ngươi muốn!" Lúc này, thi linh Sát Na quay đầu lại cười dữ tợn với Hồ Hạch. ...

Nhìn thi linh Sát Na đang không ngừng phá hỏng ngục giam, Hồ Hạch tức muốn nổ phổi. Anh ta lập tức chạy tới muốn ngăn cản hành động mất khống chế của Sát Na.

"Bốp!"

Thi linh Sát Na bị khống chế quay lại cầm xẻng đập một phát khiến Hồ Hạch văng ra ngoài.

Hồ Hạch bi phẫn đứng dậy: "Tao liều mạng với mày!"

"Bốp!" Tiếng động giòn giã vang lên, Hồ Hạch lại bị đánh bay.

Hồ Hạch nằm trên mặt đất rơi lệ đầy mặt. Anh ta chỉ là Người Luyện Xác mà thôi, sức chiến đấu vốn không mạnh, còn thi linh Sát Na đã được cường hóa mấy lần thì lại có chiến lực cấp Quỷ Đốc, anh ta hoàn toàn không thể đánh lại được.

"Keng! Keng! Keng! Rắc!"

Theo tiếng song sắt vỡ tan, Uyên Hư chậm rãi bước ra nhà giam. Lão run rẩy đi tới bên cạnh Hồ Hạch, vỗ vai anh ta nói: "Cảm ơn!"

"Không cần khách sáo!" Hồ Hạch bi phẫn cắn răng.

Cảm nhận được hơi thở bên ngoài, Uyên Hư lộ ra vẻ mặt hưởng thụ khó có thể miêu tả bằng lời, sau đó chậm rãi dang tay ra.

Lúc này, gió nổi lên khắp nơi, từng đoàn linh khí thiên địa thuần khiết ồ ạt tràn vào từ bên ngoài rồi quấn quanh người lão, biến thành sương mù linh khí rót vào tẩm bổ cho cơ thể khô đét của lão.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Hồ Hạch, thân thể của Uyên Hư dần được chữa trị, cơ bắp dần dần phồng lên, làn da vốn thô ráp cũng trở nên mềm dẻo bóng loáng dưới sự tẩm bổ của linh khí.

Không lâu sau, Uyên Hư vốn đang trong trạng thái như một ông lão sắp xuống mồ giờ đã biến thành một người đàn ông uy nghiêm khoảng chừng ba mươi tuổi.

"Đại vực Thương Hư! Nên đổi tên đi!"

Mái tóc dài bay múa, vẻ mặt Uyên Hư dần trở nên dữ tợn. Hắn ta biết, đã đến lúc mình phải cướp lại vị trí phủ quân vốn nên thuộc về mình rồi.

Trong lúc Hồ Hạch đang cầu nguyện thì lời nhắc nhở của trò chơi không nên đến vẫn vang vọng khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment