Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Đâm Lén Chính Nghĩa

Chương 388: Đâm Lén Chính Nghĩa Chương 388: Đâm Lén Chính Nghĩa

Sau khi làm xong, hai người tay nắm tay bắt đầu trở về.

Lần này, những người chơi server châu Âu đặc biệt mời họ ra tay, hơn nữa còn ra giá không thấp.

Làm xong đơn hàng này, họ cảm thấy mình lại tiếp cận cuộc sống hạnh phúc trong tương lai thêm một bước nữa, trong lòng không khỏi sung sướng. ...

Nắp cabin chậm rãi mở ra trước mặt. Hồ Hạch thẫn thờ nằm bên trong.

Lúc này, anh ta bỗng nhớ tới câu nói của những người chơi trên diễn đàn.

"Đâm lén chính nghĩa có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng!"

Lại thêm một lần bị đâm lén thẩm phán, trong lòng Hồ Hạch tràn ngập đau khổ. Anh ta lập tức quay lại đập cabin game thật mạnh.

"Thứ game rác rưởi, thứ game rác rưởi! Nghỉ game! Tao không chơi nữa! Tao hận trò chơi này! Không thể nghiệm được tí gì cả! Tao sẽ không bao giờ chơi nữa đâu!"

Sau khi trút giận xong, Hồ Hạch lại cuộn mình trong cabin khóc lóc:

"Hu hu hu! Mình hận tụi nó! Hu hu hu! Mình hận!"...

Nguy cơ của khu vực Thương Hư đã được giải quyết tạm thời, quân viễn chinh Bắc Kỳ quang vinh khải hoàn.

Quân Tiên Hư cũng lập tức bước vào giai đoạn phát triển mạnh thêm lần nữa.

Mà ở hải vực Vọng Hư, tuy rằng nguy cơ tử vong đang bùng nổ, song lại chưa lan tới Bắc Kỳ nên gần đây Lục Vô rất là bình tĩnh.

Mỗi ngày nhìn hồn tệ tăng lên, cảm thấy cuộc đời thật là vui thay sướng thay.

Nhưng mỗi ngày ở lì trong nhà làm phế vật cũng khiến Lục Vô cảm thấy buồn rầu.

Hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa ra ngoài.

Thậm chí bây giờ ra ngoài mua sắm cũng cần Bắc Ly ra mặt.

Cuộc sống này khiến hắn cảm thấy mình thật sự giống một con mèo bị nuôi trong nhà, rất phiền lòng!

Hôm nay, Lục Vô đang tu luyện thì bỗng cảm thấy phần trán đau đớn.

Lục Vô còn tưởng mình tu luyện xảy ra vấn đề nên lập tức ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, nhanh chóng chạy tới trước gương xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Lục Vô lập tức kinh ngạc phát hiện trên trán mình lại hiện lên một hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt.

Lục Vô không hiểu tại sao lại thế, bèn tìm Bắc Ly đang ăn snack khoai tây để được giải thích nghi hoặc.

Thấy hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt trên trán Lục Vô, sắc mặt Bắc Ly chợt thay đổi, thậm chí không màng tới đồ ăn vặt luôn.

Biểu hiện của Bắc Ly khiến Lục Vô rất kinh ngạc, trong lòng cũng sợ hãi, cảm thấy sao mà trông giống như mình bị ung thư thế không biết.

"Vô, dấu ấn hiện lên trên người anh rồi!" Bắc Ly nuốt hết đồ ăn vặt rồi trịnh trọng nhìn Lục Vô nói.

"Nghiêm trọng lắm à?" Lục Vô ngạc nhiên.

"Cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì dấu ấn này tượng trưng cho "Bắc Ly" - Vị thần của Bắc Kỳ!"

"Anh biết rồi, em đã nói anh từng là Bắc Ly." Lục Vô buồn bực. Hắn cảm thấy chuyện này đã trở thành ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

"Nó còn có một ý nghĩa khác, đó chính là dấu hiệu thân phận lãnh tụ của Nghịch Thiên Minh!"

"Không... Không thể nào!" Lục Vô lập tức giật mình.

"Chẳng lẽ còn chuyện máu cún nhất định phải nghịch thiên gì đó chờ anh làm sao?" Lục Vô há hốc mồm.

"Không. Có muốn nghịch thiên hay không là chuyện của anh. Nhưng bây giờ nếu dấu ấn này đã xuất hiện trên người anh thì chắc chắn đám người trên tiên giới kia sẽ không tha cho anh đâu! Cho nên bây giờ anh có hai lựa chọn!"

"Một là tiến vào Lục Đạo Luân Hồi thông qua lực lượng của thần khí, đầu thai lại một lần để tạm thời xóa dấu ấn này đi!"

"Hai! Hai! Hai!" Lục Vô vội nói.

Đùa không à, hắn còn chưa sống đủ hết đời này đâu, sao có thể đi đầu thai được chứ! Không bao giờ đâu nhé!

Nghe vậy, Bắc Ly thở dài: "Vô, bởi vì anh là thần linh có tên trong bảng Âm Thần nên cho dù anh luân hồi bao nhiêu lần thì dấu ấn này vẫn sẽ đi theo anh. Cho nên lần này anh rất nguy hiểm. Rất có thể đám người trên tiên giới kia sẽ cảm nhận được dấu ấn mà tìm tới anh!"

Lục Vô bỗng nhớ tới Ác Thần.

Hình như sau khi đầu thai sang kiếp khác, Ác Thần cũng vẫn giữ lại dấu ấn của thần.

"Chẳng qua tôi không ngờ dấu ấn này lại xuất hiện sớm đến thế. Nếu còn đủ thời gian thì anh hoàn toàn có thể xây dựng một quân đội đủ để chống lại tiên giới, đến lúc đó chúng cũng không thể làm gì anh. Nhưng bây giờ anh rất nguy hiểm!"

Sắc mặt Lục Vô cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Anh còn có thể làm gì ngoài việc luân hồi?"

"Đây là sự lựa chọn thứ hai. Thật ra anh đã chuẩn bị cách đối phó từ trước rồi. Những quân cờ kia sẽ trợ giúp anh!" Bắc Ly không nhịn được thở dài.

"Ý em là đám người Bắc Minh hả?" Lục Vô kinh ngạc.

Bắc Ly gật đầu thật mạnh, đang định nói gì đó thì sắc mặt bỗng thay đổi.

"Vô! Xuống âm phủ mau lên!"

Nghe vậy, Lục Vô cũng không hỏi lý do mà vung tay lên ngay tức khắc, lực lượng thần khí lập tức bao trùm hai người rồi đưa họ xuống thế giới âm phủ.

Sau khi hai người rời đi, một tia thần thức hàng lâm, nhanh chóng lao về phía trước thăm dò kỹ lưỡng...

Bình Luận (0)
Comment