Sau đó Lang Thiết vung tay lên, Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu trèo lên hải quái, lần lượt xuống biển.
Lang Thiết lập tức nhìn về phía người chơi bằng ánh mắt thách thức.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì những người chơi lại trèo lên từng con tàu chiến, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ.
Hắn ta vốn tưởng rằng chiến hạm thả neo ở đây là của các thế lực tới tham dự điển lễ, nhưng không ngờ tất cả lại là của những người chơi.
Trái tim hắn ta không khỏi đập thình thịch, cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Một thế lực có đội tàu chiến khổng lồ bậc này thì sao có thể nhỏ yếu được? Hơn nữa đây mới chỉ là tham dự điển lễ dựng nước thôi, cho nên số chiến hạm đến đây chắc chắn mới chỉ là một phần lực lượng của thế lực đó.
Lang Thiết không khỏi hoảng sợ vì suy đoán của mình. Nhưng đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Ở đây có nhiều thế lực như vậy, không đánh thì đảo Lang Gia sẽ mất hết sĩ diện, cho nên hắn ta chỉ có thể cố mà chịu đựng.
Chẳng qua bây giờ hắn ta lại không định khai chiến trên biển.
Hắn ta biết uy lực của tàu ma. Nếu thực sự khai chiến trên biển thì đoàn tàu chiến khổng lồ này hoàn toàn có thể đè bẹp hắn ta. Thế là hắn ta quay đầu nháy mắt với thuộc hạ, bầy hải quái lại trèo lên bờ.
Các thế lực chạy tới sau cũng thấy đoàn tàu chiến của những người chơi nên đều lộ vẻ kinh ngạc.
Họ biết chế tạo một con tàu ma sẽ hao phí khổng lồ tới mức nào. Rõ ràng là sự phô trương của những người chơi đã khiến họ bị hù dọa.
Giờ khắc này, họ lại đánh giá Hải Vương cao hơn một bậc nữa.
Lúc này, Hải Vương cũng đến nơi. Gã ta nhìn đoàn tàu chiến bằng ánh mắt căm hận.
Gã ta quá quen thuộc với đám chiến hạm đó rồi. Lúc trước, đám sinh vật này đã lái những con tàu đó đi cướp đoạt báu vật và linh tài của gã ta.
"Khoan đã, hải quái của chúng ta có chút vấn đề nên bây giờ đổi thành chiến đấu trên đất liền!" Lang Thiết nhìn những người chơi kêu.
Nghe vậy, những người chơi đồng thời giơ ngón giữa lên trước mặt Lang Thiết.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi, có thế mà đã sợ rồi, đúng là gà què!"
"Chỉ bằng dáng vẻ này của mày còn chẳng xứng đáng xách giày cho Hải Vương nữa là, thế mà còn dám khiêu khích. Phải khen ngợi cho lòng dũng cảm của mày đấy!"
"Nghe thấy tiếng bạt tai không? Vừa rồi còn oai lắm cơ mà?"
"Tự dưng thấy khai chiến với mày thật mất mặt. Mày là con Boss đầu tiên cần người chơi bọn này chủ động nhường nhịn đấy! Bẽ mặt!"...
Những người chơi trào phúng khiến sắc mặt Lang Thiết tái mét.
Nhưng hắn ta biết, nếu đánh hải chiến thì mình chắc chắn sẽ thua nên chỉ có thể cố chịu đựng.
"Đừng nói nhảm nữa! Các ngươi có dám hay không?"
Nghe vậy, những người chơi đều bật cười.
Trên thế giới này không có chuyện gì là họ không dám làm cả. Cho dù thần linh ở đây mà cũng dám nói chuyện với họ như thế thì cho dù không đánh thắng được cũng phải quất cho ổng mấy roi.
Vì thế những người chơi đều nhảy xuống chiến hạm, bắt đầu tập kết bên bờ.
"Đại ca Hải Vương, lỡ chúng tôi làm hỏng chỗ này thì sẽ không sao chứ? Đừng giận nhé!" Trước khi khai chiến, Lưu Sách cười nói với Hải Vương.
Nhưng Hải Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, có vẻ như ngầm đồng ý.
"Nào nào nào, đến giờ rồi, chiến thôi! Hôm nay không đánh banh đầu mày thì bọn này không tự xưng là thiên tai nữa!"
"Xông lên cho ta!" Lang Thiết nghe thấy mình lại bị mắng thì lập tức nổi giận gầm lên. Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu xung kích về phía trước.
"Nhào dzô!" Theo Lưu Sách hô to, những người chơi cũng đều xông tới trước.
Đại chiến vô cùng căng thẳng. Các thế lực quan sát xung quanh cũng lập tức tập trung tinh thần xem thử rốt cuộc phe nào sẽ thắng.
Nhưng ngay sau đó, họ đều ngây ngẩn cả người.
Thực lực của những người chơi cũng không mạnh như họ tưởng tượng.
Tuy rằng thua về mặt số lượng mấy chục lần, song chiến lực cá nhân của Lang Gia Vệ rõ ràng là áp chế những người chơi.
"Quốc chủ, tình hình không ổn rồi, có cần trợ giúp hay không?" Thấy vậy, Sa Thủy vội nói với Hải Vương.
"Chiến lực của đảo Lang Gia sẽ không phải là đối thủ của chúng đâu!" Nhìn hai phe lao vào hỗn chiến, Hải Vương lạnh giọng nói.
Gã ta đã quá quen thuộc với cách tác chiến của thế lực này rồi.
Đám sinh vật này toàn là những kẻ không cần mạng sống. Nếu đánh nhau lâu với chúng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy nhược thần kinh hết.
Nghe thấy Hải Vương nói không trợ giúp, đám người Hắc Thúy lại cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ rằng Hải Vương thật sự là quá máu lạnh.
Bên bờ biển.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Lang Thiết không khỏi mừng như điên.
Thậm chí hắn ta vốn đã chuẩn bị tinh thần để mặt xám mày tro trở về. Nhưng không ngờ khả năng chiến đấu trên đất liền của đám sinh vật này lại yếu đến thế. Hắn ta không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã có một sự lựa chọn đúng đắn.