Bản thân hắn ta là hiện hình của tà niệm nên không sợ cái chết. Song trong giai đoạn đầu, thế lực của hắn ta sẽ không thể chịu được giày vò, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tà Vương cảm thấy co đầu rút cổ phòng ngự là lựa chọn cực kỳ chính xác.
Lần này, thái độ của Tà Vương đối với Lý Tinh đã xảy ra thay đổi.
"Tốt lắm! Ta tiếp nhận đề nghị của ngươi. Bây giờ ta sẽ đi báo cho họ biết để họ rút khỏi lãnh địa của mình, di chuyển tới Long Ẩn và Tàn Tích Di Chỉ. Còn bộ tộc người chơi của các ngươi thì cứ chờ mệnh lệnh của ta là được. Sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến!"
Lý Tinh cung kính gật đầu, thực tế trong lòng đã cười tươi như hoa, càng thêm bội phục Doãn Hiểu Kỳ hơn nữa.
Có thể nói, Doãn Hiểu Kỳ đã đoán chính xác từng bước một, kể từ khi Tà Vương chủ động tìm đến cùng với phần sau Tà Vương sẽ tiếp thụ lời đề nghị của họ, tất cả đều diễn ra theo đúng như kịch bản mà cô đã viết.
Việc tiếp theo cần làm chính là bày ra thực lực của những người chơi để tăng phân lượng trong lòng Tà Vương, chuẩn bị trước cho bước tiếp theo. ...
Đại vực Thương Hư, cấm địa hoa viên Chết Chóc.
Đằng sau pho tượng Tà Ma Thần cao vút là vùng đất cỏ dại rậm rạp, mọc đầy các loại thực vật chứa độc có màu sắc sặc sỡ. Không khí tràn đầy khói độc có vị ngọt, bên trong các loại thực vật mình dây uốn éo như rắn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Lý do khiến khu vực này bị gọi là cấm địa chính là vì nơi đây đã từng là vườn hoa linh thực của Tà Ma Thần, người sáng tạo ra đại vực Thương Hư, bên trong toàn là các loại thực vật ma hóa, nguy hiểm có ở khắp nơi.
Lúc này, Hồ Hạch đang bước đi trong khu vực này để tìm kiếm nơi có phong ấn tiếp theo.
Trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì thả ra thiên tai liên tục nên anh ta càng ngày càng được những người chơi biết đến. Cảm giác được mọi người coi trọng này khiến Hồ Hạch rất hưởng thụ.
Cho nên anh ta càng ra sức đào phong ấn hơn nữa.
Trong quá trình đào phong ấn này, ngoài việc có thể giúp những người chơi server châu Âu giải quyết cục diện bế tắc ra thì chính Hồ Hạch cũng thu hoạch rất lớn, đã chiếm được hai thân thể tàn khuyết của Quỷ Vương sơ kỳ.
Tuy rằng năng lực làm việc càng ngày càng mạnh, song sau khi bước vào hoa viên Chết Chóc, Hồ Hạch vẫn cảm thấy sợ vãi linh hồn.
Bởi vì cây cối ở đây quá đáng sợ, thực vật có chiến lực cấp Quỷ Đốc có ở khắp nơi. Thậm chí Hồ Hạch còn nghi là có cả thực vật ma hóa cấp Quỷ Vương nữa cơ.
Với thực lực của Hồ Hạch, cho dù có thi linh Sát Na đã được cường hóa nhiều lần (Quỷ Đốc hậu kỳ) thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào đây mà thôi. Nếu gặp phải loại thực vật nào cường đại thì chủ yếu vẫn phải chạy trốn.
Nhưng mà lúc này chỉ số trên la bàn đã đạt tới maximum. Bởi vậy cho dù nguy hiểm, Hồ Hạch lại không có ý định rời đi.
Sau khi đi tới một chỗ, la bàn bắt đầu rung lên.
Hồ Hạch cúi đầu nhìn vùng đất dưới chân mình, lại không phát hiện có điểm nào đặc thù.
Nhưng mà la bàn nhất định sẽ không sai lầm. Thế là anh ta bắt đầu chỉ huy thi linh Sát Na ra sức đào bới.
Đào khoảng chừng mười phút, một cái hố sâu hoắm xuất hiện ở đây.
Hồ Hạch ra hiệu cho thi linh Sát Na ngừng lại, sau đó nhảy xuống dưới hố.
Không phải anh ta không muốn đào, mà là thi linh Sát Na không đào xuống được nữa. Bởi vì lớp đất bên dưới cứng tới mức xẻng không thể cắm vào.
Để điều tra rõ nguyên nhân, Hồ Hạch bới lớp bùn đất ra, lập tức phát hiện một phiến đá màu đen khổng lồ.
Hồ Hạch nhìn cái xẻng đã bị mẻ mấy miếng trong tay thi linh Sát Na, không khỏi kinh ngạc vì độ cứng của phiến đá này.
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Hồ Hạch bắt đầu sai thi linh Sát Na đào từ bên cạnh, còn mình thì dọn dẹp bùn đất khảm trong đường vân của phiến đá.
Mất rất nhiều công sức, cuối cùng cả phiến đã cũng hiện ra trọn vẹn.
Đây là một phiến đá màu đen tuyền, bên trên dính đầy đốm đỏ như vết máu loang lổ, còn khắc họa rất nhiều văn tự kỳ lạ. Ngay chính giữa còn có dấu bàn tay màu đen lõm vào.
Hồ Hạch đứng dậy, bắt đầu quan sát phiến đá này. Những con chữ vặn vẹo bên trên cũng bắt đầu thay đổi nhờ vào năng lực phân tích của thần khí.
Giết giết giết!
Giết giết giết giết!
Giết giết giết giết giết!
Tấm bia chính là bia mộ của ta, từ nay về sau tàn sát liên tục, cho đến khi giết Đại Đế!...
Trên bia mộ vốn còn có dòng chữ tiếp theo, nhưng vì dấu bàn tay màu đen đã phá hỏng chữ viết ở đó nên chỉ có thể đọc được mấy chữ vụn vặt.
Ta... Tiêu... Diệt...
Trở về... Sẽ có ngày... Diệt thế...
Vực ngoại...
Thấy dòng chữ sau khi phân tích, Hồ Hạch không khỏi kinh ngạc. Anh ta không hiểu ý nghĩa của cụm từ Đại Đế nên hoàn toàn không phát hiện ra điều gì cả, chỉ cảm thấy kẻ đã viết dòng chữ này có sát khí rất nặng.