Tín Điều Của Sát Thủ: Thấy đại ma vương bị bắt thì rất tiếc, nhưng không hiểu sao lại thấy thinh thích ấy. Mình đâu có thù sâu hận nặng gì đâu ha. (Cười ha ha)
Một Con Chó Săn: Nhìn kìa! Đại ma vương đang bay! Sợi tơ đỏ như máu chảy xuống dưới kia là cái gì? Tò mò ghê. (Cười ha ha)
Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Một Con Chó Săn: Nhìn kìa, đây không phải là con cún sao? Cười sờ đầu chó ba phát. (Cười ha ha)...
Thấy Hồ Hạch đào phong ấn thất bại, những người chơi vẫn chưa cảm thấy tiếc nuối mà đều muốn nhìn xem rốt cuộc Hồ Hạch sẽ bị trừng trị như thế nào.
Thậm chí đã có người chơi trong phòng livestream bắt đầu cá cược, đặt ra mấy sự lựa chọn có tỷ lệ khác nhau để cho những người chơi khác đặt kèo.
Thấy cảnh này, Hồ Hạch bỗng cảm thấy thật xót xa.
Niềm vui của tụi bay đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác đấy! Tụi bay có còn là con người nữa không vậy?
Gió mạnh gào thét bên tai, máu mũi bị gió thổi thành giọt máu đập vào mặt, trong lòng Hồ Hạch tràn đầy cay đắng.
Khoảng chừng một giờ sau, Quỷ Vương Phân Thủy mới bay chậm lại, bắt đầu hạ cánh.
Lúc này, địa danh mới hiện lên trên bản đồ.
[Mộ Quỷ Long]
Quỷ Vương Phân Thủy bỗng bay thấp xuống, lướt đi trên tầng trời thấp, sau đó chợt thả tay ra, khiến Hồ Hạch rơi tự do cái bịch.
Phân Thủy vẫy cánh giữ thăng bằng, chạm đất một cách vững vàng, sau đó nói với Uyên Hư đang khoanh chân ngồi trên mặt đất ở đằng trước.
"Thưa ngô vương, chính là kẻ này đang phá hủy phong ấn!"
Nghe vậy, Hồ Hạch nhe răng trợn mắt bò lên từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn thì lại phát hiện không ngờ là người quen cũ.
"Trước đó ta đã đoán có lẽ là ngươi, quả nhiên không nằm ngoài dự tính của ta. Hãy nói cho ta biết, ngươi làm thế vì mục đích gì?"
Thấy là Hồ Hạch, Uyên Hư cũng không bất ngờ cho lắm. Suy cho cùng thì hắn ta cũng được Hồ Hạch đào ra mà.
Chẳng qua hắn ta không hiểu tại sao Hồ Hạch lại làm thế, hoàn toàn là những việc tốn sức mà chẳng được gì. Rất nhiều phong ấn trong đại vực Thương Hư đều tràn đầy nguy hiểm, sơ sẩy một cái là mất mạng như chơi.
Nhưng tính ra thì Hồ Hạch cũng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, nên Uyên Hư không trực tiếp sưu hồn mà hỏi bằng miệng.
"Tôi... Tôi nói tôi chỉ đào cho vui thôi, ông tin hông?" Hồ Hạch nói lí nhí.
"Xem ra ngươi có bí mật!" Uyên Hư giơ tay kéo Hồ Hạch về phía mình.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, hãy nói thật đi. Chỉ cần ta cảm thấy lời nói của ngươi có bất cứ điểm nào không chân thật thì ta sẽ đích thân sưu hồn để tìm hiểu!" Uyên Hư thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hồ Hạch giận quá.
Nhìn mặt tao đi, mày thấy tao sợ mày không? Nói thật nhé, số lần tử vong của ông đây nói kiểu gì cũng thuộc hàng top trong game này, chẳng lẽ còn sợ mày chắc?
"Tôi đào cho dzui thôi, không tin thì tự sưu hồn đi!" Hồ Hạch vỗ đùi. Nếu biết mình không thể sống sót rời khỏi đây thì không cần phải bất chấp gì nữa hết.
Uyên Hư chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Hồ Hạch trong chốc lát, hai hàng lông mày dần cau lại.
"Ta phát hiện ngươi hoàn toàn không sợ ta chút nào!"
"Gì nữa? Đều có một cái đầu hai cánh tay hai cặp giò như nhau cả, ông có cánh hay sao mà tôi phải sợ ông?" Khí thế của Hồ Hạch không thua kém chút nào.
Nhưng mà Quỷ Vương Phân Thủy đứng bên cạnh nghe vậy, lại không nhịn được trừng Hồ Hạch một cái.
Ông mày có cánh đấy nhé!
"Nếu ngươi đã không sợ chết thì có sợ cô đơn không?" Nhìn Hồ Hạch đã bất chấp tất cả, sắc mặt Uyên Hư dần lạnh lẽo.
"Ý ông là sao?" Hồ Hạch kinh ngạc.
"Phong ấn vĩnh viễn. Không phải ngươi thích đào phong ấn sao? Vậy thì ta sẽ phong ấn ngươi để ngươi bị bóng tối giày vò!"
Không chờ Hồ Hạch đáp lời, Uyên Hư đã quay sang nhìn Quỷ Vương Phân Thủy.
"Phân Thủy, dẫn hắn tới Bóng Tối Khôn Cùng phong ấn lại. Một nghìn năm sau lại dẫn hắn tới đây!"
Nghe vậy, Phân Thủy không khỏi cười dữ tợn, sau đó túm lấy Hồ Hạch, vỗ cánh nhanh chóng bay tới chỗ cung điện của phủ quân cũ.
Trong thế giới âm phủ này, thống khổ nhất chưa bao giờ là cái chết, mà là phong ấn vô tận.
Cho dù là thần linh cũng sẽ nổi điên vì nỗi thống khổ vì bị dằn vặt một mình suốt bao nhiêu năm tháng trôi qua.
Mà trong đại vực Thương Hư này, có một khu vực dùng để giam cầm phong ấn, đó chính là ngục giam dưới lòng đất ở chỗ cung điện phủ quân cũ.
Sau khi Thương Hư trở thành phủ quân mấy vạn năm, hắn ta đã đích thân xây dựng nơi phong ấn này, mục đích là để trấn áp tất cả những thế lực dám đối kháng với hắn ta.
Trong ngục giam này, linh hồn sẽ có cảm thụ về thời gian khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Bên ngoài trôi qua một giờ, trong Bóng Tối Khôn Cùng là một nghìn năm.
Hơn nữa bên trong không có bất cứ thức ăn hay linh khí gì, thậm chí không thể làm phép. Lực lượng của thân thể cũng sẽ bị phong ấn, ngay cả chết cũng trở thành khát vọng xa vời. Nơi đó là vùng đất đen tối thật sự.