Lợn Rừng Peggy: Nghìn năm sau, con cháu của Hồ Hạch đăng nhập vào acc này, giơ xẻng lên kêu to với thế giới rằng, ta chính là đại ma vương của thế giới mới đây, hãy cúi đầu trước ta đi, lũ người chơi ngâu xi. (Cười ha ha)
Yêu Ảo Bị Lừa 8000 Đồng trả lời Lợn Rừng Peggy: Sau đó bị những người chơi của thế giới mới lại quăng vào Bóng Tối Khôn Cùng, tiếp tục bay màu thêm nghìn năm nữa. (Cười ha ha)
Ôm Hằng Nga Nướng Thỏ Ngọc: Giang cư mận ngố tàu, một đám ngố tàu, ha ha ha!
Đội Trưởng Chuồn Chuồn: Ha ha ha, không ngờ chuyện mà chúng ta mong chờ lại được hoàn thành vào lúc này, đúng là một câu chuyện buồn! Đại ma vương hãy vượt qua nỗi đau, cười đón cuộc sống mới. Để tôi bày cho ông chơi rubik nhé. (Cười ha ha)...
Thấy những người chơi comment, Hồ Hạch càng đau lòng hơn, tủi thân muốn khóc.
Nhưng trong khu vực này, ngay cả nước mắt cũng không chảy được.
Chẳng qua những người chơi nói đùa thì nói đùa, sau khi nhốn nháo xong rồi, mọi người lập tức bắt đầu tổ chức thành viên để cứu đại ma vương ra.
Tuy rằng trước kia đại ma vương đã làm sai rất nhiều, nhưng lần này cũng coi là cố gắng hết sức vì người chơi khu vực Thương Hư.
Mọi người đều chứng kiến sự nỗ lực của anh ta, cho nên sau khi nói đùa xong, ai nấy đều tự động tập kết, chuẩn bị chạy tới cung điện cũ của Thương Hư Phủ Quân để cứu anh ta.
Thấy những người chơi muốn tới cứu mình, cuối cùng Hồ Hạch cũng tỉnh táo tinh thần.
Đúng rồi! Có thể lên diễn đàn phản ánh bug để nhà phát hành sửa lại! Hồ Hạch bỗng nghĩ ra một cách tự cứu.
Nghĩ đến đây, Hồ Hạch thử mở diễn đàn ra.
May mà bất kể trong hoàn cảnh nào thì đều có thể triệu hồi giao diện trò chơi ra, điều này khiến Hồ Hạch yên tâm hơn nhiều.
Sau đó Hồ Hạch lên diễn đàn, chuẩn bị viết bài cầu cứu rồi kêu những người chơi đẩy nó lên trang đầu.
Nếu là trước kia thì Hồ Hạch nhất định tin rằng những người chơi sẽ nghĩ đủ mọi cách để bài viết đó bị trôi mất, dù sao thì ước mơ của tất cả những người chơi là mình bị bay màu mà.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Mình là chúa cứu thế, là tia sáng hy vọng của những người chơi server châu Âu cơ mà.
Sau khi viết tiêu đề và nội dung xong, Hồ Hạch đang định bấm vào đăng bài thì bỗng phát hiện một tia sáng xuất hiện ở trên cao, sau đó một luồng lực lượng nâng anh ta lên không trung.
"Ha ha ha... Một nghìn năm đã trôi qua, sao rồi hả? Ngươi sợ chưa?"
Hồ Hạch: "..."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Quỷ Vương Phân Thủy, Hồ Hạch liếc nhìn đồng hồ hiển thị thời gian ở góc trái màn hình, ngơ ngác phát hiện không phải mới trôi qua có một giờ thôi sao?...
Thực tế, Lục Vô vẫn luôn theo dõi cảnh ngộ của Hồ Hạch.
Nhưng mà hắn không hề lo lắng về chuyện Hồ Hạch bị phong ấn.
Sau khi Hồ Hạch bị phong ấn, hắn đã đích thân đi tìm Thương Hư để hỏi thăm, sau đó mới biết Bóng Tối Khôn Cùng mà hắn ta bố trí hoàn toàn không nắm giữ khả năng đáng sợ là khống chế tốc độ của dòng chảy thời gian.
Với thực lực của hắn ta thì cũng không thể chế tạo ra phong ấn có thể khống chế tốc độ của dòng chảy thời gian. Trên thực tế, thời gian ở bên trong hay bên ngoài bóng tối đều như nhau.
Chỉ khác ở chỗ trong phong ấn này, cảm giác của linh hồn sẽ bị thôi miên bởi trận pháp mà Thương Hư bày ra, khiến linh hồn phán đoán sai lầm về thời gian, nảy sinh ảo giác trong đó một giờ tương đương với một nghìn năm bên ngoài.
Suy cho cùng thì dù là Âm Thần cũng khó có thể thay đổi lực lượng thời gian của hai khu vực khác nhau. Đó chính là lực lượng của pháp tắc thời gian tối cao, hắn ta chỉ có cảnh giới Quỷ Hoàng thôi, sao có thể với tới lực lượng này được?
Cho nên sau khi biết rõ ngọn nguồn, Lục Vô không hề lo lắng Hồ Hạch sẽ xảy ra vấn đề gì.
Bởi vì linh hồn của Hồ Hạch được thần khí bảo vệ.
Chiêu thức thôi miên linh hồn phán đoán sai lầm về thời gian có lẽ sẽ có tác dụng với kẻ khác, nhưng đối với người chơi như Hồ Hạch mà nói thì hoàn toàn vô ích.
Hơn nữa cho dù Hồ Hạch thật sự bị phong ấn một nghìn năm thì Lục Vô cũng hoàn toàn có thể chủ động triệu hồi anh ta vào thần khí. Có thể nói Hồ Hạch căn bản là không cần lo lắng điều gì cả.
Đương nhiên, Hồ Hạch không hề hay biết gì về chuyện này, cho nên mới thần hồn nát thần tính. ...
"Quả nhiên là sợ tới mức ngu người rồi. Nhóc con, không phải trước kia ngươi không sợ chết sao? Bây giờ cảm thấy thế nào? Nói đi!" Quỷ Vương Phân Thủy cười dữ tợn nhìn vẻ mặt dại ra của Hồ Hạch.
Hồ Hạch: "..."
"Ờ thì... Tàm tạm thôi!"...
Nghe vậy, Quỷ Vương Phân Thủy trợn tròn mắt.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự bị tra tấn điên rồi ư?"
Nhìn Hồ Hạch bình tĩnh như ruồi, Quỷ Vương Phân Thủy lại sốt ruột.
Trên thực tế, hắn ta biết rõ tại sao Uyên Hư lại muốn phong ấn Hồ Hạch.