"Chúng tôi không cần!"
Nói xong, Lý Tinh giơ chiến nhận lên cao.
"Các anh em, hãy tiễn đưa hai mươi ba vị dũng sĩ, hai mươi ba người anh em bằng trận chiến này!"
"Chỉ cần quân ta vẫn còn thì trận chiến này sẽ không ngừng nghỉ!"
"Ahhhh!" Những người chơi đồng thanh gào thét, lửa giận bốc cháy trong lồng ngực. Họ cần một chỗ để phát tiết.
"Xuất chinh!"
"Ahhh!"
Quân đoàn người chơi xuất phát từ Long Ẩn, hành quân nặng nề đến chỗ mộ Quỷ Long.
Nhìn quân đoàn của bộ tộc người chơi, vẻ mặt Tà Vương cực kỳ phức tạp. ...
Quân đoàn tiến lên, chiến kỳ phấp phới.
Quỷ Vương Đao Ma Lang và Cuồng Chu đương nhiên là phát hiện có một quân đoàn với quy mô khổng lồ đang tiếp cận nơi đóng quân của họ. Họ vội phái người đi báo cho mộ Quỷ Long, sau đó cả quân đội bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Khi quân đoàn người chơi trùng trùng điệp điệp bước vào biên cảnh Ma Vực thì quân đội của hai Quỷ Vương đã sớm tập kết ở nơi xa.
"Tà Vương chán sống, chẳng lẽ các ngươi cũng chán sống rồi sao? Nếu khai chiến thì các ngươi nhất định sẽ thua!" Quỷ Vương Cuồng Chu tức giận quát về phía quân đoàn người chơi ở xa, giọng nói nhanh chóng khuếch tán về phía trước.
Lý Tinh vẫn chưa trả lời mà chỉ giơ chiến nhận lên.
"Xông lên, trút hết lửa giận trong lòng các bạn đi. Hãy an ủi các dũng sĩ đã khuất bằng máu tươi của kẻ địch!"
"Ahhhh!" Những người chơi bắt đầu chạy băng băng, xung kích về phía trước.
Còn lời đe dọa của Quỷ Vương Cuồng Chu thì chẳng là cái thá gì trong mắt họ cả!
Đối mặt với quân đoàn người chơi trùng trùng điệp điệp xung kích, Quỷ Vương Đao Ma Lang và Cuồng Chu đều run lên.
Họ không hề muốn có trận chiến này, nhưng bây giờ thì cũng chỉ còn nước cố gắng chống đỡ mà thôi.
"Phòng ngự!" Quỷ Vương Cuồng Chu rống lên, quân đội Người Ma Hóa lập tức đứng yên tại chỗ, tạo nên một bức tường phòng ngự nghiêm chỉnh chờ đợi.
"Ầm!"
Quân đoàn người chơi xông tới chính diện, điên cuồng xung kích về phía trước.
Bức tường phòng ngự điên cuồng run rẩy dưới sự va chạm của những người chơi. Những Người Ma Hóa ở hàng trước dốc hết sức ngăn cản để bảo vệ trận tuyến.
Song sự điên cuồng của những người chơi vượt xa tưởng tượng của họ.
Họ đạp lên vai đồng đội, nhảy vào trong quân đoàn Người Ma Hóa, cho dù biết sẽ bị kẻ địch bao vây tấn công ùn ùn, nhưng họ vẫn không hề sợ hãi.
Trận chiến này, họ không cần sách lược, không cần trận hình, chỉ cần tàn sát và phát tiết mà thôi.
Lửa giận trong lòng chính là cây thương sắc bén nhất, dần dần đâm thủng phòng ngự thoạt nhìn vô cùng vững chãi của kẻ địch, sau đó liên tục tiến lên.
Dưới sự xung kích điên cuồng này, tuyến phòng ngự của Người Ma Hóa chưa chống đỡ được bao lâu thì đã tan vỡ, khiến sắc mặt của hai Quỷ Vương chợt thay đổi.
Sau đó họ nhảy lên, xông về phía quân đoàn người chơi.
Thực lực của Quỷ Vương thật sự là rất mạnh. Sự xuất hiện của chúng khiến xác suất thương vong của người chơi ở hàng trước tăng lên.
Song họ lại không hề sợ hãi.
Giết! Giết cho nó long trời lở đất! Bất kể là Quỷ Vương hay Uyên Hư, phàm là kẻ phản đối thì đều dám chém giết!...
Chiến ý sục sôi khiến quân đoàn người chơi bùng nổ lực sát thương khủng bố, khiến hai Quỷ Vương đều sợ ngây người.
Tâm tính của hai phe chênh lệch quá lớn. Họ chiến đấu vì Uyên Hư là bất đắc dĩ, nhưng nhất định phải giữ vững.
Song những người chơi lại chiến đấu vì mình, vì anh em, vì bạn bè. Đây cũng là trận chiến vì báo thù.
Hai Quỷ Vương ra sức chiến đấu trong vòng vây. Theo thời gian trôi qua, họ dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Họ không rõ tại sao những người chơi lại liều mạng đến thế. Có đáng không? Đây là câu hỏi mà hai Quỷ Vương nghĩ mãi không ra.
Họ đã trải qua vô số lần chém giết trên chiến trường nên biết rõ một đạo lý, nơi có cường giả nhất định sẽ là vùng đất chết chóc. Chỉ cần là một người lính thông minh thì sẽ không ngớ ngẩn tiếp cận để chịu chết.
Nhưng những người chơi lại hành động khác hẳn với suy nghĩ của họ. Cả đám đều xông tới một cách điên cuồng như kiến muốn nuốt chửng voi, liều mạng gây tổn thương cho họ.
Dưới sự tấn công khủng bố này, hai Quỷ Vương không chịu được mười phút thì đã bay lên, trốn đằng sau quân đoàn thở hổn hển.
Giờ khắc này, trong lòng họ bỗng xuất hiện sợ hãi.
Họ sợ không phải là thực lực của những người chơi, mà là khí thế dũng cảm mà những người chơi ngưng tụ lại.
Cho dù là hai Quỷ Vương thì cũng không thể không thừa nhận rằng, đây chính là dũng sĩ chân chính.
Bởi vì quân đội này đang chiến đấu với họ bằng cả tính mạng.
Dường như ngay từ khi tham gia vào trận chiến này, họ đã không còn nghĩ tới việc sống sót trở về nữa.
Đây là suy đoán của họ. Song những người chơi lại chứng minh bằng hành động, khiến trái tim của hai Quỷ Vương đều run lên.
Đúng thế, họ đã bắt đầu sợ hãi. ...
Nơi xa, Tà Vương phức tạp nhìn chiến trường.