Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 499 - Chương 499: Chế Tạo Độc Dược

Chương 499: Chế Tạo Độc Dược Chương 499: Chế Tạo Độc Dược

"Ngươi có hiểu biết về các thế lực Bắc Kỳ không?" Hải Vương lại cười hỏi Nguyệt Diệu.

"Sau khi trở thành phủ quân, đương nhiên là ta đã tìm hiểu kỹ càng rồi!"

"Ồ, thế ngươi cảm thấy mấy chủng tộc Bắc Kỳ này thế nào?"

Trong lúc nói chuyện với Nguyệt Diệu, Hải Vương dần dần chuyển chủ đề đến bộ tộc người chơi.

"Bộ tộc người chơi à?" Nhắc tới đây, trong đầu Nguyệt Diệu lại hiện ra dáng vẻ ngang bướng của Lưu Sách.

Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát, cũng không giấu giếm điều gì mà nói thẳng thừng cái nhìn của mình về bộ tộc người chơi.

Sau khi nghe Nguyệt Diệu nói xong, Hải Vương lại cất tiếng cười to.

Có thể nói, bộ tộc người chơi trong miệng Nguyệt Diệu hoàn toàn không phải là một chủng tộc với bộ tộc người chơi mà gã ta biết.

Hải Vương biết rất rõ bộ tộc người chơi nham hiểm cỡ nào. Chúng từng lợi dụng đủ loại chiến thuật ở vùng biển để cướp báu vật, vật tư của gã ta. Chính vì thế nên cuối cùng Hải Vương không nhịn được nữa, mới dẫn dắt quân Hải Vương phát động chiến tranh toàn diện với Bắc Kỳ.

Nhưng theo như miêu tả của Nguyệt Diệu, bộ tộc người chơi lại là loại mãng phu ngu xuẩn, không biết thay đổi theo tình thế, chỉ biết có chiến đấu.

Bấy giờ Hải Vương đã chắc chắn một điều.

Nhất định Nguyệt Diệu đã bị bộ tộc người chơi chơi xỏ rồi!

Tuy rằng không biết rốt cuộc bộ tộc người chơi đang muốn làm trò gì, nhưng Hải Vương vẫn cảm thấy có lẽ Nguyệt Diệu sẽ không có kết cục tốt lành gì.

Có điều Hải Vương rất vui khi thấy Bắc Kỳ nội chiến. Thế là gã ta cười nói: "Nguyệt Diệu Phủ Quân, ta tin ngươi. Nếu chúng ta đã không có thù oán gì thì bộ tộc Chết Chóc đương nhiên sẽ rút lui khỏi Bắc Kỳ!"

"Đa tạ!"

Sau khi chắc chắn rằng bộ tộc Chết Chóc sẽ không đến xâm phạm, Nguyệt Diệu mới coi như thở phào nhẹ nhõm. Với thực lực hiện tại của Bắc Kỳ thì sẽ không sáng suốt khi chống lại Hải Vương. Có thể giải quyết bằng cách đàm phán hòa bình là không thể tốt hơn.

Hai người lại tán gẫu một lát, cuối cùng Nguyệt Diệu đứng dậy rời đi. Hải Vương cũng khách sáo đưa tiễn. ...

Sau khi Nguyệt Diệu rời đi, Hải Vương trở về cung điện, lại cất tiếng cười to.

Gã ta thật sự là không thể nhịn được. Trong mắt gã ta, Nguyệt Diệu quả thực là một kẻ ngốc sắp bị lừa mà còn cảm thấy mình giỏi lắm.

"Ngô vương, lại sao người lại vui vẻ đến thế?" Đám người Hắc Thúy thật sự rất khó hiểu, không kìm nổi tò mò hỏi.

"Các ngươi biết bộ tộc người chơi chứ? À, chính là bộ tộc đến dự tiệc, sau này lại bùng nổ xung đột với đảo Lang Gia ấy!"

"Đương nhiên là biết rồi. Thế lực này cực kỳ cường đại. Đúng rồi, ngô vương từng nói họ là bộ tộc ở Bắc Kỳ..." Giờ khắc này, đám người Hắc Thúy cũng bỗng nghĩ tới điều gì đó.

"Đúng, chúng chính là kẻ địch lớn nhất của Hải Vương ta đây. Nhưng bây giờ Nguyệt Diệu lại nói với ta rằng hắn ta đã thu phục Bắc Kỳ!" Nói rồi, Hải Vương lại lộ ra ý cười.

"Ý của Hải Vương đại nhân là Bắc Kỳ Phủ Quân này e rằng sẽ bị..." Hắc Thúy nói rồi sửng sốt.

Giờ khắc này, mấy vị quốc chủ cũ kể cả Hắc Thúy bỗng hiểu ra tại sao Hải Vương lại vui vẻ như thế.

Không biết gì về bộ tộc người chơi mà đã tự tiện tiếp quản Bắc Kỳ. Họ không khỏi đau buồn vì Nguyệt Diệu nửa giây, cảm thấy thằng cha này có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu nữa rồi... ...

Sau khi giải quyết vấn đề bộ tộc Chết Chóc xâm nhập, Nguyệt Diệu nhanh chóng bay về phía Bắc Kỳ.

Lúc này trong lòng hắn ta vô cùng đắc ý. Hải Vương chịu rút quân, điều này chứng tỏ thể diện của hắn ta vẫn rất là xài được.

Sau khi tiến vào khu vực Bắc Kỳ, hắn ta nhanh chóng lao về phía Minh Phủ, chuẩn bị xem thử báu vật của mình đã đến chưa.

Nhưng khi đến trên không trung Minh Phủ, hắn ta bỗng phát hiện bên dưới rất ồn ào, một lượng lớn nhân viên đang tập kết, trông như thể sắp sửa ra quân đánh nhau vậy.

Điều này khiến Nguyệt Diệu căng thẳng, lập tức lao vào trong điện Phủ Quân của Minh Phủ.

Sự xuất hiện của Nguyệt Diệu lập tức khiến thủ lĩnh của các thế lực Bắc Kỳ chú ý.

Phong Nha thậm chí còn tiến lên trước, quỳ xuống trước mặt Nguyệt Diệu.

"Ngô vương, vật tư của chúng ta đã bị cướp mất rồi!"

Nhìn Phong Nha khóc nức nở, trái tim Nguyệt Diệu co rút.

"Gì cơ? Bị cướp ư?"

"Dưới sự liều mình bảo vệ của các thế lực, nhất là bộ tộc người chơi, chỉ có một mình thuộc hạ trở về thôi. Tất cả nhân viên hộ tống còn lại đều bị giết chết. Ngô vương, người nhất định phải báo thù cho họ!" Nói đến đây, Phong Nha không nhịn được cúi đầu.

"Không thể nào! Kẻ nào đã cướp vật tư của ta! Muốn chết hay sao?" Khí thế trên người Nguyệt Diệu liên tục dâng cao, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Số vật tư đó là gia tài cả đời của hắn ta, bây giờ lại bị kẻ khác cướp bóc... Nguyệt Diệu cảm thấy lửa giận đang bùng cháy hừng hực.

"Ngô vương, là đại lãnh chúa Hỏa Diệu! Là..."

"Bốp!"

Bình Luận (0)
Comment