"Lưu Sách, dừng lại!"
Người kia lập tức hạ xuống bên cạnh Lưu Sách từ không trung, giữ chặt vai gã.
"Ta bảo ngươi dừng lại cơ mà, Lưu Sách!"
Lúc này, đôi mắt Lưu Sách đỏ ngầu: "Lão đại Nguyệt Diệu, chúng cướp vật tư của ngươi, giết huynh đệ của ta, tại sao lại phải dừng tay?"
"Chuyện này có điểm kỳ lạ. Để ta tìm hiểu trước đã, chỉ cần làm rõ là do chúng gây ra thì ta sẽ trả lại sự công bằng cho ngươi, đồng thời cũng đòi lại công bằng cho bản thân ta!"
Nhìn vẻ mặt Lưu Sách vẫn còn dữ tợn, trong lòng Nguyệt Diệu cũng sục sôi lửa giận. Hắn ta bỗng lao về phía một vị tướng lĩnh cầm đầu quân Hỏa Đồ, bóp chặt cổ gã ta rồi giơ lên cao.
"Ta biết ngươi, Hỏa Hành Trắc đúng không? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội để giải thích!"
"Khụ khụ... Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, họ xâm phạm vào quân doanh Hỏa Đồ trước, bọn ta chỉ đuổi giết đến đây mà thôi!"
Nghe vậy, ánh mắt Nguyệt Diệu lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Lúc này lại có mấy người chạy tới, đứng bên cạnh Nguyệt Diệu.
"Ngô vương, kẻ này đang nói dối! Lúc Lưu Sách tập hợp chiến sĩ của bộ tộc người chơi xuất binh thì bọn ta đều có mặt ở đó, sao họ có thể chạy tới đại vực Cửu Diệu trong thời gian ngắn như thế, lại còn xâm phạm quân doanh của quân Hỏa Đồ nữa chứ! Quả là buồn cười!" Người lên tiếng chính là Nguyệt Nha Tướng mà Nguyệt Diệu cực kỳ tín nhiệm.
"Hỏa Hành Trắc, ngươi thật sự muốn chết sao? Nói thật đi, có phải bát đệ Hỏa Diệu đã sai khiến ngươi đi cướp bóc vật báu của ta không hả?" Lúc này, Nguyệt Diệu thật sự có sát ý.
Tuy rằng hắn ta vẫn còn nhớ tới tình nghĩa huynh đệ, song trong mắt hắn ta, hành động của Hỏa Diệu đã rất quá đáng rồi.
"Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, họ đã xâm phạm quân doanh của bọn ta thật mà! Bọn ta chỉ đuổi giết họ đến đây thôi! Nào có chuyện cướp bóc vật tư ở đây, thuộc hạ hoàn toàn không biết gì cả!"
Nguyệt Diệu thất vọng lắc đầu nhìn Hỏa Hành Trắc.
Tất cả chứng cứ đều vô cùng rõ ràng. Song Hỏa Hành Trắc vẫn còn ngụy biện.
Trước đó Lưu Sách vẫn ở Minh Phủ, sau khi biết vật tư bị cướp thì gã mới dẫn quân tới đây. Nguyệt Nha Tướng cùng với những thuộc hạ khác đều có thể chứng minh điểm này.
Hơn nữa Hỏa Hành Trắc dẫn quân tiến vào Thảo Nguyên Hoang Vu, hành vi này giống hệt với lời kể của Phong Nha, cho nên Nguyệt Diệu thật sự nổi giận.
"Rắc!"
Lần này Nguyệt Diệu không còn do dự mà lập tức bẻ cổ Hỏa Hành Trắc.
Các thuộc hạ của hắn ta đều có mặt ở đây. Nếu đã bị người ta bắt nạt tới tận nơi rồi mà vẫn còn không quyết đoán thì không xứng làm phủ quân, hơn nữa không thể lập uy trước mặt thuộc hạ. ...
Cái chết của Hỏa Hành Trắc khiến tất cả chiến sĩ quân Hỏa Đồ đều đồng thời lùi về sau một bước. Giờ phút này, họ thật sự sợ hãi.
Mặc dù Nguyệt Diệu đã rời khỏi đại vực Cửu Diệu, song uy thế của hắn ta vẫn còn. Họ hoàn toàn không dám nảy sinh suy nghĩ chống cự.
"Ngươi, bước ra!" Lúc này, Nguyệt Diệu chỉ tay về phía một tên Quỷ Tướng trong quân Hỏa Đồ.
"Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, bọn ta thật sự chỉ đuổi giết thôi, thậm chí không biết vật tư của báu mà người nói là gì!" Chiến sĩ bị điểm danh hoảng sợ nói.
"Phụt!"
Nguyệt Diệu không nhiều lời, phất tay chém một ra một tia sáng chặt đầu kẻ này.
"Ngươi! Bước ra!"...
Mỗi lần Nguyệt Diệu giơ tay chỉ, một đám Quỷ Tướng lại run rẩy đứng dậy. Nhưng không hề ngoài ý muốn, câu trả lời của họ đều khiến Nguyệt Diệu không hài lòng, tất cả đều bị xử quyết ở đây.
"Tốt lắm! Các ngươi rất trung thành! Vậy thì ta đành đích thân đi tìm bát đệ để hắn giải thích vậy!"
Dứt lời, Nguyệt Diệu xoay người về phía thủ lĩnh của các thế lực Bắc Kỳ đi theo đến đây.
"Đến quân doanh Hỏa Đồ ở đại vực Cửu Diệu cùng ta!"
Sau đó, Nguyệt Diệu quay sang Lưu Sách vẫn còn đang tức giận.
"Lưu Sách, nếu ngươi đã nguyện trung thành với ta, hơn nữa tộc nhân của ngươi còn mất mạng để che chở Phong Nha thoát thân, vậy thì ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm đi!"
"Lão đại Nguyệt Diệu, chúng ta đến quân doanh Hỏa Đồ thôi! Chỉ cần tìm thấy vật báu thì xem thử chúng còn ngụy biện kiểu gì!" Lưu Sách phẫn nộ quát lên.
"Được! Xuất phát!"
Nguyệt Diệu vừa dứt lời, quân đoàn lập tức xuất phát đến đại vực Cửu Diệu.
Lúc này trong lòng Nguyệt Diệu đang rất bức bối. Hắn ta cảm thấy tuy rằng quan hệ giữa mình và Hỏa Diệu không được tốt lắm, song huynh đệ thì vẫn là huynh đệ, dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn có cùng huyết thống.
Thế nhưng hành động của Hỏa Diệu đã khiến hắn ta không thể nhịn được nữa, quả thực không coi hắn ta là huynh đệ.
Hắn ta vừa trở thành phủ quân Bắc Kỳ, đang trong giai đoạn cần củng cố địa vị nhất. Nếu không thể xử lý thỏa đáng việc này mà chỉ giải quyết sơ sài thì hắn ta còn phục chúng kiểu gì? Đừng làm phủ quân nữa thì hơn. ...
Quân doanh Hỏa Diệu.
Khi Nguyệt Diệu dẫn dắt mấy triệu người chơi đến đây, quân Hỏa Đồ lập tức bị kinh động, nhanh chóng tập kết binh lính, còn tưởng là có kẻ địch xâm lược.