Có thể nói hết thảy đều là ý trời. Vốn còn phải chờ đợi, không ngờ kế hoạch lại tiến triển thuận lợi đến thế.
Giờ khắc này, những người chơi đều vô cùng vui sướng.
Sau khi những người chơi ném vật báu ra, Lưu Sách lập tức chạy như điên ra ngoài kho vật tư.
Lúc này Nguyệt Diệu và Hỏa Diệu đều bình tĩnh chờ Lưu Sách xuất hiện.
Lưu Sách vội chạy ra ngoài kho vật tư, sau đó ngẩng đầu hô to với Nguyệt Diệu: "Lão đại Nguyệt Diệu, ta chưa từng thấy số vật báu được áp tải trông như thế nào, nhưng mà ở cuối chân tường kho vật tư này lại có một đống vật báu, cần người đích thân xác nhận!"
Nghe vậy, Nguyệt Diệu lập tức hạ xuống, bước vào trong kho vật tư.
Thấy vậy, trái tim Hỏa Diệu chợt đập hụt một nhịp.
Đây là kho vật tư trang bị của quân doanh, bên trong hoàn toàn không có khả năng chứa vật báu. Cho nên lời nói của Lưu Sách khiến gã cảm thấy không ổn.
Thế nên gã cũng vội đi theo.
Sau khi Nguyệt Diệu phát hiện vật báu chồng chất như núi ngay cuối kho vật tư, cơn tức sôi trào trong lòng hắn ta. Hắn ta bỗng quay lại nhìn Hỏa Diệu: "Bát đệ, bây giờ đã có thể cho ta một lời giải thích chưa?" Nguyệt Diệu cất cao giọng.
"Nhị ca, ta bị kẻ khác hãm hại!" Sắc mặt Hỏa Diệu xanh mét.
"Hãm hại ư? Tiếp đó có phải ngươi muốn nói rằng bộ tộc người chơi dưới trướng của ta đã hãm hại ngươi không? Ví dụ như là họ giấu vật báu trong người, chỉ chờ kho vật tư của quân Hỏa Đồ các ngươi mở ra rồi sẽ bỏ vào bên trong để hãm hại ngươi?"
Bộ tộc người chơi đến từ Thảo Nguyên Hoang Vu nên Nguyệt Diệu có thể khẳng định rằng họ không hề mang theo bất cứ vật tư nào trên người cả. Trong tình huống có cả nhân chứng lẫn bằng chứng như vậy mà Hỏa Diệu vẫn còn ngụy biện, khiến Nguyệt Diệu càng phẫn nộ hơn. ...
"Bát đệ, chúng ta là huynh đệ. Ngươi làm thế thì khiến trái tim người ta nguội lạnh quá mức rồi. Có phải là ngươi nên trả lại công bằng cho ta không hả?" Nguyệt Diệu cố gắng kìm nén cơn giận của mình, muốn Hỏa Diệu nói rõ lý do.
Nghe thấy Nguyệt Diệu chất vấn, Hỏa Diệu ngẩng đầu nhìn đống vật báu chồng chất như núi, lóe sáng chói mắt, hít sâu một hơi.
"Nhị ca, cho dù ngươi có tin hay không, nhưng ta thật sự không sai người đi cướp bóc vật báu của ngươi. Chẳng qua ta sẽ cho ngươi một lời giải thích!"
Nói rồi, Hỏa Diệu xoay người đi ra kho vật tư. Sau khi ra ngoài, gã hét lên.
"Toàn quân chỉnh đốn, tập hợp!"
Nghe thấy tiếng rống của Hỏa Diệu, cả quân Hỏa Đồ lập tức bận rộn, tất cả các chiến sĩ nhanh chóng tập hợp trên thao trường quân doanh.
Sau khi toàn quân tập kết xong, Hỏa Diệu bay lên không trung, đi đến trước mặt quân Hỏa Đồ.
"Tất cả nhân viên đã từng tiến vào kho vật tư trong thời gian gần đây, bước ra khỏi hàng!"
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Hỏa Diệu, chiến sĩ quân Hỏa Đồ bên dưới đều không nhịn được run lên, nhưng vẫn có mấy trăm người đứng dậy.
"Trước đó có kẻ nào trong số các ngươi từng thấy vật báu trong kho vật tư hay không? Nói rõ ràng cho ta!"
Đối mặt với sự chất vấn của Hỏa Diệu, mấy trăm người ở bên dưới đều im lặng.
"Tất cả đều trả lời, kẻ nào dám nói dối, đưa vào luyện ngục!"
Nghe thấy hai chữ luyện ngục, mọi người lại run lên.
"Thuộc hạ chưa từng thấy!"
"Thuộc hạ chưa từng thấy!"
"Thuộc hạ chưa từng thấy!"...
Sau khi mấy trăm người đều trả lời, Hỏa Diệu quay sang nhìn Nguyệt Diệu.
"Nhị ca, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại chắc chắn rằng quân Hỏa Đồ dưới trướng của ta đã cướp bóc vật tư của ngươi không?"
Nghe vậy, Nguyệt Diệu hừ lạnh.
"Vậy thì ngươi phải hỏi thuộc hạ của mình rằng tại sao lại xuất hiện trong Thảo Nguyên Hoang Vu của khu vực Bắc Kỳ!"
"Tất cả những ai đã đến Thảo Nguyên Hoang Vu đều bước ra!"
Sau khi Hỏa Diệu nói xong, lần này lại có mấy trăm nghìn thành viên của quân Hỏa Đồ lần lượt bước ra.
"Ai là thủ lĩnh? Giải thích cho ta biết tại sao các ngươi lại đi Thảo Nguyên Hoang Vu!"
Thấy có nhiều người bước ra khỏi hàng đến vậy, sắc mặt Hỏa Diệu tái mét, thậm chí còn có một suy đoán hoang đường.
Đó là trong lúc mình không có mặt, đám thành viên quân Hỏa Đồ này đã lén lút cướp bóc vật tư chuẩn bị mang đến chỗ Nguyệt Diệu.
"Đại lãnh chúa... Thủ lĩnh của chúng ta đã bị... Bị đại lãnh chúa Nguyệt Diệu..." Một tên Quỷ Đốc run rẩy đứng dậy.
"Đến Bắc Kỳ cướp vật tư của ta, ngươi nói xem ta có nên giết hay không?" Nguyệt Diệu hừ lạnh.
"Nên giết!" Biết mình không chiếm đạo lý nên Hỏa Diệu đáp lại ngay, sau đó lại hỏi tên Quỷ Đốc kia.
"Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao lại đến Bắc Kỳ? Chẳng lẽ thật sự muốn cướp bóc vật tư sao?"
Tội danh này quá lớn khiến tên Quỷ Đốc sợ chết khiếp, lập tức quỳ xuống đất.
"Đại lãnh chúa, bởi vì có kẻ địch xâm nhập vào doanh địa nên chúng ta mới đuổi theo ra ngoài. Đồng thời để điều tra rõ rốt cuộc là thế lực nào nên chúng ta mới đuổi theo chúng tới Thảo Nguyên Hoang Vu!"