Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Tấn Công Từ Chơi

Chương 505: Tấn Công Từ Chơi Chương 505: Tấn Công Từ Chơi

"Nhị ca..."

"Đừng nói nữa. Ta sẽ mang số vật báu này về. Ngươi theo ta đến chỗ đại ca một chuyến để đại ca xử lý việc này!"

Nói xong, Nguyệt Diệu bèn quay sang nhìn Lưu Sách: "Ngươi dẫn người đưa vật báu về, ta sẽ trở về ngay!"

"Lão đại Nguyệt Diệu, ngươi nhất định phải giành lại công bằng đấy nhé!" Lưu Sách bất mãn nói.

"Yên tâm đi, ta đã nói là sẽ đòi lại công bằng cho ngươi thì nhất định sẽ làm được!"...

Đại vực Cửu Diệu, Huyền Thiên Các.

Lần này chín vị huynh đệ đều đến đông đủ, chẳng qua sắc mặt lại rất tệ hại.

Sau khi nghe Nguyệt Diệu kể lại cùng với suy đoán của Hỏa Diệu thì tất cả mọi người đều cảm thấy Hỏa Diệu đang nói dối.

Nhưng theo những gì họ biết về Hỏa Diệu thì tuy rằng tính khí của vị bát đệ này hơi bị nóng nảy chút, song nhất định sẽ không làm ra chuyện gây tổn thương tình cảm huynh đệ mới đúng.

"Lão bát, ta cảm thấy lời nói của ngươi thật sự là quá khó tin. Chúng ta đều là huynh đệ, ngươi có lỗi thì chỉ cần thừa nhận, nói lời xin lỗi với nhị ca là được, chúng ta vẫn là huynh đệ. Nhưng là lý do ngươi đưa ra..." Lúc này, lão ngũ Kim Diệu lên tiếng.

"Ngũ ca, ngay cả ngươi cũng cho rằng là ta làm ư?" Hỏa Diệu lập tức đứng dậy, không thể che giấu vẻ giận dữ trên gương mặt.

"Không phải là ngươi thì chẳng lẽ thật sự là Âm Thần à?" Nguyệt Diệu lạnh lùng nhìn gã.

"Nhị ca, ngươi đừng có hung ác như thế. Ta nói không làm tức là không làm!"

"Ngươi nói thế là sao hả? Làm chuyện đuối lý mà còn trâng tráo như thế được à? Chẳng lẽ trong mắt ngươi thật sự không có ta hay sao?" Lúc này Nguyệt Diệu cũng đứng bật dậy.

Nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng. Hai người giằng co với nhau như thể sẽ lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.

"Đủ rồi! Đừng quên các ngươi là huynh đệ!" Lúc này Tinh Diệu đập mạnh lên bàn.

"Đại ca, ta coi hắn là huynh đệ, nhưng mà lão bát lại không nghĩ thế đâu!"

"Được rồi, ta đã hiểu rồi. Lão bát, bây giờ đại ca hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có làm hay không? Nói thật với ta đi. Chúng ta đều là huynh đệ, cho dù ngươi có làm chuyện đó thì chỉ cần thừa nhận là được, chúng ta sẽ không trách ngươi đâu. Coi như ngươi tạm thời bị lợi ích che mờ mắt, chỉ cần sửa lại là được!"

"Đại ca, ta đã nói là không làm rồi mà! Ta không làm chuyện đó!" Thấy các huynh đệ đều nghi ngờ mình, Hỏa Diệu không nhịn được hét lên giận dữ.

Lúc này Hỏa Diệu cảm thấy mình vô cùng bức bối. Rõ ràng mình chẳng làm gì cả, nhưng các huynh đệ đều cảm thấy là mình làm. Lửa giận sôi trào trong lòng gã, thậm chí rất muốn giết người.

"Đại ca, đến giờ mà bát đệ vẫn không hề muốn thừa nhận gì cả. Nhưng sự thật rõ mồn một ra đấy, hoặc là do vị Âm Thần nào đó gây ra, hoặc là do bát đệ gây ra. Ngươi cảm thấy thế nào?" Nguyệt Diệu hừ lạnh.

Nghe vậy, Tinh Diệu cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Ngay cả hắn ta cũng cho rằng có lẽ Hỏa Diệu không kìm nổi lòng tham nên mới ra lệnh cho thuộc hạ đi cướp vật báu. Bởi vì nếu là Âm Thần ra tay thì cả thế lực của đại vực Cửu Diệu có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của người ta, cần gì phải hao hết tâm tư giá họa gây xích mích chứ.

"Lão bát, nói xin lỗi đi!"

"Đại ca, ta không làm!" Hỏa Diệu lại gầm lên.

"Lão bát, nếu ngươi còn coi ta là đại ca thì hãy nói xin lỗi với lão nhị đi!"

"Chó má, ta đã nói không làm tức là không làm rồi mà. Bảo ta xin lỗi hả? Đừng có hòng! Còn ngươi nữa nhé Nguyệt Diệu, tiên sư nhà ngươi, nếu đã không tin ta thì đừng làm huynh đệ nữa!"

Giờ khắc này, Hỏa Diệu đã hoàn toàn nổi điên.

Gã cảm thấy mình thật sự oan ức hết sức. Nhưng bây giờ nếu bảo gã gánh chịu oan ức này để nói xin lỗi thì sao gã chịu được.

Hỏa Diệu càng nghĩ càng tức, giơ chân đạp bay cái bàn trước mặt mấy người, sau đó giơ nắm đấm đánh về phía Nguyệt Diệu.

"Nguyệt Diệu, ngươi dám vu khống ta, không chừng đây là trò kịch mà ngươi tự biên tự diễn!"

"Lão bát, ngươi..."

Thấy Hỏa Diệu bỗng ra tay, mấy vị huynh đệ đều cả kinh, vội vã đứng dậy.

"Ầm!"

Đối mặt với Hỏa Diệu tập kích, Nguyệt Diệu lập tức giơ nắm đấm nghênh đón.

Dòng khí mạnh mẽ lập tức hất bay bàn ghế ra ngoài. ...

Bắc Kỳ, Minh Phủ.

Một bóng người hạ xuống từ chân trời, bước vào điện Phủ Quân.

Mọi người ở bên trong cung điện lập tức chú ý tới điều này, song khi thấy rõ người đó thì mọi người đều không còn bình tĩnh nữa.

Lúc này Nguyệt Diệu mặc quần áo tả tơi, trên người có rất nhiều vết thương, khóe miệng còn dính vết máu, trông rất là suy yếu.

"Ngô vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy vậy, Nguyệt Nha Tướng vội bước tới đỡ Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu nở nụ cười dữ tợn.

Vừa rồi, hắn ta và huynh đệ Hỏa Diệu trở mặt, bùng nổ chiến đấu.

Theo lý mà nói thì đệ đệ Hỏa Diệu của hắn ta chỉ có thực lực Quỷ Vương hậu kỳ, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment