Sau khi bắt đầu thực hành luyện dược, Bàn Thạch chọn một quyển sách ngẫu nhiên, rút ra ba phương thuốc nhất phẩm cho người chơi luyện chế.
Những người chơi cũng bắt đầu lần lượt bận rộn.
Bàn Thạch đi qua đi lại trong đám người chơi, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ ra sai lầm trong thao tác của họ, trông hệt như một người thầy nghiêm khắc.
Những người chơi đương nhiên cũng biết ơn sự dạy bảo của Bàn Thạch nên không hề có bất cứ sự bất mãn nào ở đây.
Giờ học luyện dược buổi chiều tiến hành được nửa chừng, Bàn Thạch bỗng ngẩng đầu nhìn bên trái, không nhịn được co giật khóe miệng.
Chỉ thấy khu vực bên trái đã toàn là sương khói lượn lờ như bị hỏa hoạn, thậm chí khói đen dày đặc đến mức che khuất Nhiếp Phong.
Gặp phải loại tuyển thủ nửa thiên phú như Nhiếp Phong, Bàn Thạch cũng rất bất đắc dĩ, cảm thấy năng lực của mình hoàn toàn không thể dạy bảo cho người này, thật sự là mệt mỏi đến tiều tụy.
Vì thế y lại đưa mắt nhìn những người chơi bên phải. Thấy thao tác của họ đã dần dần nhuần nhuyễn, trong lòng y mới cảm thấy an ủi phần nào.
Đang nhìn, Bàn Thạch bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì y đang quan sát bằng quyền hạn nên có thể thấy rõ rành rành thao tác của từng người chơi. Trước đó y không mấy chú ý, lần này bỗng phát hiện trong số những người đang luyện dược lại có hai người thao tác giống y hệt nhau.
Cả quá trình như là đang soi gương vậy. Sau khi xem xét kỹ càng, Bàn Thạch kinh hãi phát hiện trọng lượng linh tài sau khi cân của hai người này cũng giống nhau như đúc.
Điều này khiến Bàn Thạch sợ hãi. Y không tin đây là trùng hợp.
Vì thế Bàn Thạch lại bắt đầu tập trung quan sát.
"Tiểu Mặc à, em ngốc ghê, trước kia không nấu được bánh trôi, bây giờ luyện dược cũng vụng về!"
"Không sao, làm theo anh là được rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!" Tiểu Mặc đang thành thạo cân dược liệu trả lời trong lòng.
Lúc này, Bàn Thạch bỗng xuất hiện trước mặt Tiểu Mặc, nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ.
Tiểu Mặc giật mình lùi lại theo phản xạ.
Cùng lúc đó, Bàn Thạch đồng thời phát hiện bé Bưởi đang luyện dược cũng lùi lại.
Quả nhiên là có mờ ám!
Ý thức được vấn đề, Bàn Thạch hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu chuyên tâm luyện dược.
Chẳng qua Bàn Thạch không bỏ qua cho họ mà lập tức mách cho Lục Vô, nói rằng quá trình luyện dược của hai người chơi này có vấn đề.
Sau khi nhận được phản hồi, Lục Vô biểu thị đã biết chuyện này, nhưng rồi lại bảo Bàn Thạch không cần quan tâm tới nó.
Tiểu Mặc và bé Bưởi mưu lợi trong quá trình luyện dược sao có thể trốn khỏi mắt hắn.
Thậm chí không chỉ lần này mà ngay cả trong thí luyện luyện dược cũng thế. Hai người gian lận trong suốt quá trình nhờ đặc tính của linh hồn song sinh.
Đối với người chơi khác mà nói, không gian thí luyện là một không gian độc lập. Song đối với Tiểu Mặc và bé Bưởi có linh hồn song sinh mà nói thì không có chuyện đó. Họ vẫn có thể nhận thấy sự tồn tại của đối phương.
Cả quá trình hầu hết đều là Tiểu Mặc làm, bé Bưởi bắt chước. Thậm chí ba ngày trước thí luyện, người học tập cũng là Tiểu Mặc, bé Bưởi thì làm biếng.
Nhưng đây là thiên phú linh hồn của họ nên Lục Vô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. ...
Nước Mỹ, khu căn cứ quân sự thứ ba.
Mười mấy chiếc xe tải quân dụng lần lượt lái vào trong căn cứ sau khi được binh lính kiểm tra đo lường.
Lúc này, trên quảng trường trống trải của căn cứ, một lượng lớn nhân viên làm việc đang tập kết ở đây. Sau khi xe tải đến nơi, họ đều vội vàng tháo dỡ hàng hóa.
Bên cạnh là tiểu đội hai mươi người võ trang hạng nặng xếp hàng ngay ngắn, đang nhìn quan chỉ huy của họ chờ mệnh lệnh về nhiệm vụ mới.
Trên tay phải của hai mươi binh lính này đều xăm hình một con rắn hổ mang há mồm thè lưỡi. Tuy rằng số lượng không nhiều, song thân phận của họ đều không tầm thường, chính là thành viên của bộ đội đặc chủng "Hổ Mang" xếp hạng Top 10 trong cả nước Mỹ.
Tố chất tổng thể của thành viên trong tiểu đội Hổ Mang đều cực kỳ mạnh, đã xoay chuyển tình thế nhiều lần trong những nhiệm vụ đặc thù, có thể nói là tiểu đội hàng đầu khiến khu căn cứ quân sự thứ ba kiêu ngạo nhất.
"Biết mấy thứ đó là gì không?" Quan chỉ huy chỉ vào những món hàng đang được tháo dỡ xuống xe, hỏi hai mươi người.
"Không, thưa sếp!" Hai mươi người đồng thanh trả lời.
"Đây chính là nhiệm vụ mới của các cậu!"
"Thưa sếp, lần này làm nhiệm vụ cần đổi thành trang bị mới à?" Thân là đội trưởng, Johnson tò mò hỏi.
"Đúng vậy, nhất thiết phải đổi trang bị mới. Không thì sao các cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ được!"
Quan chỉ huy cười rất vui vẻ, nhưng mọi người ở đây lại không cho là đúng. Theo họ thấy, trang bị hiện có đã đủ để chấp hành bất cứ nhiệm vụ đặc thù nào, ngược lại là đổi vũ khí khiến họ ngượng tay. Dù sao họ cũng không phải là bộ đội ném bom, chủ yếu chấp hành nhiệm vụ giết người, không cần vũ khí cỡ lớn có lực sát thương mạnh.