Trong trận chiến này, binh lực của họ đều được điều động đến đảo Tân Mạt, muốn bao vây vùng hải vực đó để quân Hải Vương không thể tiến đến chi viện, mà bên này mình sẽ tốc chiến tốc thắng hạ gục Hải Vương.
Song Hải Vương rõ ràng là khó nhằn hơn xa họ nghĩ. Trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể đánh lại được mà ngược lại, thế lực người chơi lại kéo tới trước cả quân Hải Vương và liên quân.
Đối mặt với tình huống này, Lang Gia lập tức rống lên: "Đừng sợ chết, dốc hết sức hạ gục Hải Vương, đừng để thất bại trong gang tấc!" Nói rồi, Lang Gia ra tay trước, năng lượng trong cơ thể lão điên cuồng tràn vào dây nối năng lượng với đại trận. Phù văn trong đại trận nhanh chóng được sinh ra.
Thủ lĩnh các thế lực xung quanh thấy vậy thì cũng bất chấp tất cả, thôi thúc năng lượng trong cơ thể, quyết định tiến hành một chiêu giết chết Hải Vương.
Tuy rằng Hải Vương cũng rất kinh ngạc vì những người chơi lại đến giúp đỡ mình trong thời khắc mấu chốt này. Song gã ta lại không rảnh để suy nghĩ nhiều lắm, bắt đầu ra sức giãy giụa với đống phù văn kéo đến ùn ùn.
Bây giờ cũng là lúc gã ta phản kích. Lúc thủ lĩnh các thế lực dốc hết sức thôi thúc đại trận cũng là lúc phòng thủ của họ yếu nhất. Giờ khắc này, vòng sáng chết chóc nhanh chóng lượn qua, có hai người đã bị vòng sáng giết chết.
"Đừng phân tâm, đừng sợ chết. Sau này không còn cơ hội nữa đâu!" Lang Gia sợ cái chết sẽ khiến mọi người thu bớt lực lượng nên lập tức quát lên.
Dây xích phù văn trong trận pháp càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức ngay cả Hải Vương cũng không thể chém đứt.
Những sợi dây xích này vừa chạm vào thân thể Hải Vương thì lập tức biến mất, chui vào cơ thể gã ta khiến lực lượng chết chóc bị trì trệ trong lúc vận chuyển.
Tình huống này cực kỳ không ổn. Hải Vương điên cuồng giãy giụa, muốn xua đuổi lực lượng phong ấn trong cơ thể mình. Song lực lượng này lại càng ngày càng nhiều, phong ấn càng ngày càng mạnh.
Nhưng bên dưới lại có ba bốn người bị vòng sáng giết chết. Có điều trong giây phút này, thủ lĩnh các thế lực đã không rảnh để ý tới điều đó. Họ liều mạng thôi thúc đại trận vận chuyển, muốn tiêu diệt Hải Vương một cách triệt để.
Cùng lúc đó người chơi bên ngoài càng ngày càng nhiều, có thể nói đã bao vây cả hòn đảo này.
Mỗi một người đều phát động đòn tấn công mạnh nhất của mình để đánh vỡ đại trận, giúp Hải Vương đối địch.
Phía Nam đại trận, đám đông sôi trào. Tất cả người chơi đều ra sức va chạm. Lúc này lại có một con thuyền ma đến nơi, tông mạnh vào đại trận khiến nó vỡ toang, đồng thời một người chơi cũng nhảy ra từ bên trong.
Đúng lúc người này sắp rơi xuống biển thì một bóng dáng khổng lồ hiện lên trên mặt biển, tiếp đó phá mặt nước ngoi lên đỡ anh ta trên lưng mình.
Bạch Trạch vỗ Tiểu Côn, thò tay chỉ vào đại trận Tù Ma.
"Tiểu Côn, tấn công bằng năng lực mạnh nhất của mày đi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Côn lập tức trở nên kiên quyết. Nó hít sâu một hơi, phần đuôi nhanh chóng vung vẩy, tiếp đó đập thật mạnh lên phòng ngự bên ngoài đại trận.
Lần va chạm này khiến Tiểu Côn hoa cả mắt, Bạch Trạch cũng vì thế mà rơi xuống nước.
Tiểu Côn hồi phục tinh thần, lặn xuống nước đỡ Bạch Trạch lên trên, sau đó lại kiên định vung đuôi va chạm thêm lần nữa.
"Dừng lại, dừng lại đi!"
Bạch Trạch vội kêu Tiểu Côn ngừng tấn công. Anh ta bỗng nhớ ra hình như Tiểu Côn hoàn toàn không có bất cứ kỹ năng tác chiến nào ngoài năm năng lực thiên phú chính ra.
Nhưng Tiểu Côn đã sớm đến gần, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Vì thế nó lại đập mạnh vào tường phòng ngự. Một người một côn lập tức bị tông cho xoay mòng mòng. Tiểu Côn thậm chí ngửa bụng lên trời, mắt trợn trắng.
Bạch Trạch vội bơi đến bên cạnh Tiểu Côn nhìn thuộc tính của nó, phát hiện lượng máu của nó chỉ còn lại chưa đầy 15%, không khỏi tức giận đến mức bật cười vì sự ngu xuẩn của Tiểu Côn, trong lòng lại bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, nơi sâu nhất dưới đáy biển hải vực Khuê Long, một con mãnh thú ngủ say thật lâu chợt mở mắt ra.
Ngay tại giây phút này, nó đã cảm nhận được một luồng hơi thở, đó là hơi thở của bá chủ.
Tuy rằng hơi thở này rất yếu ớt, song dù sao cũng là hơi thở bá chủ.
Cả hải vực Hoàng Tuyền đều có một quy tắc sinh tồn, mỗi một lần thay đổi bá chủ hải vực chưa bao giờ là do con cháu của mình kế thừa mà có được từ tranh đoạt. Sau khi trưởng thành, mỗi một sinh vật có tiềm lực bá chủ đều sẽ tiến vào hải vực mới để thích nghi với cách sinh tồn ở đó, sau đó trưởng thành từng bước một, mãi cho đến khi xử lý bá chủ cũ của vùng hải vực đó, cướp lấy ngôi vị bá chủ.
Vốn dĩ Đào Ngột cũng muốn cho Tiểu Côn bước lên con đường bá chủ này. Nhưng cuối cùng nó vẫn cho Tiểu Côn tự chọn tương lai của mình.
Song lúc này lại khác. Bởi vì Tiểu Côn đã tiến vào hải vực Khuê Long, tiến vào địa bàn của một bá chủ khác. Mà hơi thở bá chủ do nó tiết lộ cũng đã làm kinh động "Bá chủ Khuê Long" ẩn náu ở dưới đáy biển sâu của hải vực Khuê Long.