"Tôi tin cậu. Nhưng còn một điều tôi không thể hiểu được, nếu cậu nói cậu có thể giúp tôi tiến hóa thành hình thái sinh mệnh 4. 0 thì tại sao chính cậu vẫn chỉ là âm thể tinh khiết? Tại sao cậu không tự giúp mình thăng cấp lên sinh mệnh 4. 0?" Ale nhìn Bắc Ly hỏi.
Lúc này, tuy rằng Ale đã tin lời Bắc Ly, song cậu không tài nào hiểu được nếu Bắc Ly đã có năng lực này thì tại sao cô lại vẫn là âm thể nguyên tố đơn giản nhất.
"Đồ ngốc, đây chỉ là hình chiếu một đoạn ý thức của tôi thôi chứ không phải là bản thể!" Bắc Ly không nhịn được trợn mắt nhìn Ale.
"Thế bản thể của cậu là hình thái sinh mệnh cấp mấy?"
"Cấp độ mà cậu càng không thể hiểu được ấy!" Bắc Ly tức giận nói.
"Đừng hỏi nhiều nữa. Tôi hỏi cậu lần cuối, nếu cậu muốn tiến hóa thành hình thái sinh mệnh 4. 0 thì tôi có thể giúp cậu. Có điều cậu phải nghe lời tôi, nếu cậu không đồng ý thì coi như tôi chưa từng đến đây thôi!"
Ale lộ vẻ động tâm khi nghe Bắc Ly chiêu hàng. Mục tiêu lớn nhất của cậu bây giờ chính là tiến hóa hình thái sinh mệnh, những thứ khác đều phải tiến hành xung quanh tiến hóa, kể cả việc cướp đoạt tài nguyên.
Chẳng qua lúc này, lời thỉnh cầu của tiến sĩ Ale hiện lên trong kho dữ liệu của cậu, cậu lập tức chần chờ: "Tôi còn một chuyện rất quan trọng phải làm. Tôi đã hứa với người sáng tạo ra tôi là sẽ báo thù thay người của Lam Cốc tộc rồi. Tôi cần trở nên mạnh hơn nữa để tiêu diệt bộ tộc Nguyền Rủa. Nếu cậu bằng lòng chờ tôi thì sau khi tiêu diệt bộ tộc Nguyền Rủa, tôi sẽ đi tìm cậu!"
Nghe vậy, Bắc Ly thoáng nhướn mày.
"Chẳng lẽ cậu không biết bộ tộc Nguyền Rủa đã diệt tộc từ lâu rồi sao?"
"Diệt tộc rồi ư?" Ale kinh ngạc.
"Ừ. Sau trận chiến với bộ tộc Lam Cốc đã sáng tạo ra cậu, tuy rằng bộ tộc Nguyền Rủa đã giành được rất nhiều tài nguyên, nhưng họ lại ngu xuẩn đầu quân sai phe trong trận chiến tranh đoạt tài nguyện ở khu Thiêu Đốt, kết cục là họ không còn sức để chống sự lại sự xâm lược của bộ tộc Thiêu Đốt, tộc nhân gần như chết hết, số người còn sống sót cũng bắt đầu lưu lạc trong thế giới âm phủ. Trong đó có một số lớn tộc nhân cuối cùng chọn định cư ở đại vực Bắc Kỳ, nhưng họ lại đứng sai phe, những tộc nhân của bộ tộc Nguyền Rủa cuối cùng còn sót lại đã gần như bị chết sạch trong trận chiến tranh đoạt ngôi vị phủ quân Bắc Kỳ. Có lẽ bây giờ vẫn còn tộc nhân của bộ tộc Nguyền Rủa sống sót, nhưng những người phân tán đó đã không thể coi là một chủng tộc nữa!"
"Nói cách khác, bộ tộc Nguyền Rủa đã bị hủy diệt từ lâu rồi. Cậu muốn báo thù cũng chưa chắc tìm thấy hậu duệ còn sót lại của họ!"
Nghe Bắc Ly nói vậy, Ale lập tức mở to mắt.
Nếu tất cả điều đó đều là thật sự thì nói cách khác, một trong hai mục tiêu cuối cùng của cậu đã hoàn thành. Điều này khiến cậu cảm thấy bồn chồn.
"Bộ tộc Nguyền Rủa thật sự đã chết rồi sao?" Ale không dám tin tưởng hỏi lại.
"Ừ, chết hết rồi!"
"Trời đất!" Ale bỗng ôm đầu.
"Cậu sao vậy?" Bắc Ly giật nảy mình.
"Họ chết rồi, một trong hai mục tiêu cuối cùng của tôi cứ thế được hoàn thành rồi!" Ale tiếp tục nổi điên.
"Cậu đang vui sướng hay khó chịu thế?" Bắc Ly ngơ ngác.
"Đương nhiên là khó chịu rồi. Đây chính là một trong hai mục tiêu cuối cùng của tôi, là động lực, cùng với giá trị của sự cố gắng của tôi!" Ale buồn bã nói.
"Hay là cậu thần phục tôi đi, tôi sẽ đặt ra những mục tiêu mới cho cậu!" Thấy Ale ỉu xìu như một đứa trẻ đánh mất đồ chơi, Bắc Ly dò hỏi.
"Thật hả?" Đôi mắt Ale sáng ngời.
"Dĩ nhiên rồi, nếu cậu chọn thần phục thì đương nhiên phải nghe lời tôi. Thế nên mục tiêu do tôi đặt ra cho cậu chính là cái mà cậu cần theo đuổi!" Bắc Ly hơi ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.
"Được, nếu bộ tộc Nguyền Rủa đã hủy diệt rồi thì tôi nghe cậu. Mau đặt ra mục tiêu cho tôi đi, phải là mục tiêu cực kỳ có tính khiêu chiến cơ!" Ale phấn khởi nói.
Nhìn Ale vô cùng phấn khởi, Bắc Ly bỗng cảm thấy cậu ta trông cực kỳ giống một chú cún đang vòi chủ nhân cho xương ăn...
Sau khi Ale bây giờ trở thành sinh mệnh 3. 0, tuy rằng cậu đã học được rất nhiều thứ, song cậu lại không có bất cứ mưu mô nào. Trong mắt cậu, nếu Bắc Ly có thể cho cậu thứ cậu muốn thì thần phục cũng chẳng sao. Dù sao thì Ale đâu biết lòng tự trọng là gì đâu.
Sau khi xác nhận Ale đã thần phục, Bắc Ly bèn dẫn cậu vào trong không gian thần khí.
Mới vào không gian, Bắc Ly mở to mắt.
Cách đó không xa, Lục Vô đang cầm túi đồ ăn vặt của cô, còn đang thò tay vào trong lấy bánh rồi nhét vào mồm, cứ thế vừa nhai vừa nhìn cô bé.
"Á á á á á á á!"
Bắc Ly ngưng tụ một thanh đao lớn rồi chạy tới chỗ Lục Vô.
"Á á á á á!" Lục Vô nhớ lại mình còn đang ăn đồ ăn vặt của Bắc Ly, bỗng nhiên cũng bắt đầu kêu thảm thiết rồi quyết đoán vắt chân lên chạy trốn.