Sau đó, Hồ Hạch rót ống thuốc từng chút một lên quanh cổ Ma Hư. Trong lúc dược tề sinh ra phản ứng với làn da Ma Hư, anh ta lại chỉ huy đám thi linh "chơi kéo co".
Dưới sự ăn mòn của dược tề, cổ Ma Hư đã không còn cứng như trước nữa, cuối cùng cũng dần dần chia lìa vì bị đám thi linh ra sức kéo.
"Bốp!"
Tiếng xương và thịt tách rời vang lên, đầu của Ma Hư cuối cùng cũng thoát ly khỏi cơ thể.
Chứng kiến cảnh này, người chơi trong phòng livestream lập tức hoan hô.
Hồ Hạch nhận lấy đầu Ma Hư do đám thi linh đưa tới, không nhịn được cũng cười phá lên.
Có cái đầu này, không chừng nguy cơ lần này có thể giải quyết, mà thực lực của mình cũng có thể được tăng lên trên diện rộng, quả nhiên là niềm vui nhân đôi.
Anh ta thử ném đầu Ma Hư vào không gian.
Bởi vì đầu Ma Hư đã thoát ly khỏi thân thể nên lần này không vang lên tiếng nhắc nhở của trò chơi, bị Hồ Hạch thu vào không gian một cách nhẹ nhàng.
Nhìn nửa bình Dung Thi Thủy còn lại, Hồ Hạch không khỏi đưa mắt nhìn những phần khác trên thân thể Ma Hư.
Anh ta biết chút dược tề còn lại này chắc chắn sẽ không thể lấy được hết thân thể này, vì thế anh ta tập trung ánh mắt ở chỗ tứ chi của Ma Hư.
Hồ Hạch chưa bao giờ có sức chống cự với thi thể, nếu không thì trước kia anh ta cũng sẽ không mắc phải nhiều sai lầm như thế.
Vì thế, anh ta chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.
Nhưng đúng lúc Hồ Hạch đang rót Dung Thi Thủy thì một bóng người bỗng xuất hiện trong đường hầm bên phải.
Thấy có người đến, Hồ Hạch cũng hết cả hồn, lập tức quay sang.
Uyên Hư!
Thấy người nọ, Hồ Hạch lập tức nhận ra thân phận của hắn ta.
Mà Uyên Hư cũng rất kinh ngạc. Lúc này hắn ta cũng đã nhận ra Hồ Hạch. Có điều trong trí nhớ của hắn ta, đáng lẽ Hồ Hạch đã chết rồi mới đúng.
Còn nữa, sao trông hai mươi mấy đại hán trần truồng sau lưng anh ta cũng quen quen thế nhỉ?
Tất cả đều sống lại!!!
Nghĩ đến đây, Uyên Hư không nhịn được mở to mắt.
Sau đó hắn ta đưa mắt nhìn thi thể dưới chân Hồ Hạch, sau đó đôi mắt mở to hơn nữa.
Bởi vì đầu của thi thể Ma Hư, cũng tức là đầu của cha hắn ta...
Biến mất tiêu rồi!!!...
Uyên Hư xuất hiện đột ngột khiến Hồ Hạch đang định bẻ tay Ma Hư trở tay không kịp.
Giờ phút này, hai người cứ thế đối diện nhau.
Sắc mặt Uyên Hư dần dần dữ tợn, mà nụ cười trên mặt Hồ Hạch thì dần cứng đờ.
Bầu không khí trở nên gượng gạo đến lạ thường.
"Là ngươi! Không ngờ ngươi lại hồi sinh!" Uyên Hư sa sầm mặt bước đến gần Hồ Hạch.
"Thằng con bất hiếu, cha mày đang ở trong tay tao nè, mày thử chạm vào tao coi!" Hồ Hạch lập tức giơ thi thể không trọn vẹn của Ma Hư lên đe dọa.
Tuy rằng Hồ Hạch biết Uyên Hư hoàn toàn không để ý, nhưng anh ta muốn thử đe dọa một chút, giãy giụa một phen trước khi chết.
Lỡ như thằng con Uyên Hư bất hiếu này tự dưng nổi máu hiếu thảo thì sao?
Nhưng ngoài ý muốn không xuất hiện. Uyên Hư tiếp tục thản nhiên bước đến gần Hồ Hạch.
Sau khi bước đến chỗ trước mặt Hồ Hạch không xa, Uyên Hư dừng chân lại, đưa mắt nhìn đám thi linh sau lưng Hồ Hạch.
"Thì ra chỉ có một mình ngươi sống lại thôi, họ đều biến thành thi linh. Ngươi là Người Luyện Xác sao?"
"Tao là cha mày đó!" Biết khó thoát khỏi kiếp nạn này, Hồ Hạch dứt khoát không buồn nhiều lời với Uyên Hư nữa mà thò tay chỉ vào hắn ta. Đám thi linh đằng sau lập tức nhào tới trước mặt Uyên Hư.
Thấy vậy, sắc mặt Uyên Hư cũng trở nên lạnh lùng, phất tay đánh bay mấy thi linh, thân hình nhanh chóng lướt đến trước mặt Hồ Hạch.
Thi linh xung quanh thấy vậy thì lập tức che trước mặt Hồ Hạch.
Chẳng qua đối mặt với Uyên Hư thực lực cường hãn thì đám thi linh hoàn toàn không có sức chống cự, cho dù họ đã có thực lực bán bộ Quỷ Vương.
Đối mặt với Uyên Hư va chạm, họ không thể phán kháng lại, tất cả đều bay ngược ra ngoài. Lúc này Uyên Hư cũng đã đi đến trước mặt Hồ Hạch, bóp cổ anh ta rồi chậm rãi giơ lên.
"Không phải hư thể, là thân thể. Ngươi thật sự sống lại rồi!" Uyên Hư khó tin nhìn Hồ Hạch.
"Tao còn muốn hồi sinh cha mày, sau đó dạy cho thằng con bất hiếu như mày một bài học!" Hồ Hạch tiếp tục mạnh miệng.
Nghe vậy, Uyên Hư nở nụ cười dữ tợn.
"Lại nói ngươi và ta còn có duyên sâu xa, lúc trước ngươi từ chối lời mời chiêu hàng của ta, bây giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi sẽ trân trọng nó chứ?"
"Biết vậy chẳng làm, sao khi đó lại thả cái thứ tai họa như mày ra ngoài không biết!" Nghe Uyên Hư nói, Hồ Hạch nhớ lại sai lầm lúc trước là thả Uyên Hư ra ngoài, trong lòng vô cùng hối hận.
"Đừng kết luận sớm thế. Ngươi nghĩ kĩ lại mà xem, chờ ta luyện hóa hết các cường giả đã từng oai phong một cõi trên vùng đất này, đến lúc đó ta sẽ mạnh cỡ nào! Đi theo ta, tương lai của ngươi sẽ vô cùng xán lạn. Chỉ cần chờ ta đoạt được đại vực thứ hai hoặc là thành thần, ta có thể cho ngươi chức vị phủ quân!"