"Tôi không hy vọng xa vời được cô tha thứ. Nếu cô còn hận tôi thì có thể lấy mạng tôi bất cứ lúc nào. Tôi cam tâm tình nguyện." Dứt lời, Hokushin Itto lại đứng thẳng lưng.
"Tôi... Tôi không muốn giết anh. Tôi sợ bẩn tay!" Nhìn Hokushin Itto, Iai Mei bỗng lùi lại một bước rồi nói.
Sau khi biết được quá khứ của Hokushin Itto, cô bỗng nhiên ỉu xìu như quả bóng cao su xẹp xuống, phẫn nộ chẳng còn lại chút gì. Cho dù cô muốn bắt mình đi hận, nhưng nỗi hận này quá mơ hồ, mơ hồ đến mức không đủ để khiến cô lại nổi dũng khí ra tay.
Nhìn Iai Mei, Hokushin Itto không nhịn được lại bắt đầu ho khan. Máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
"Anh cút đi cho tôi!" Nhìn Hokushin Itto, tuy rằng Iai Mei không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng nói.
Lần này, Hokushin Itto không lại kiên trì nữa. Gã có thể cảm nhận được cơn giận trong lòng Iai Mei đã vơi bớt, vậy thì gã cũng yên tâm rồi.
Gã im lặng xoay người, bước đi tập tễnh về phía trước.
Giờ phút này, gã lại không có mục đích. Ngay cả chính gã cũng không biết con đường phía trước đang ở nơi nào. Thật giống trước kia...
Hình như mình vốn nên cô đơn một mình... Hokushin Itto âm thầm tự giễu.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Hokushin Itto, Iai Mei ngây ra tại chỗ, cứ thế nhìn gã. Cô bỗng cảm thấy không biết phải làm sao.
Không hiểu sao, cô bỗng muốn ngăn gã lại, nhưng cô kìm nén xúc động này, không nhịn được lại siết chặt nắm đấm.
Gã không đáng được đồng tình. Iai Mei cố gắng an ủi mình.
"Rầm!"
Lúc này, Hokushin Itto bỗng ngã xuống đất.
Thấy vậy, Iai Mei muốn tiến lên. Nhưng vừa giơ chân phải ra thì cô lập tức dừng bước, cứ thế nhìn Hokushin Itto gian nan bò dậy, sau đó lại dần dần đi tới.
"Khụ khụ!" Hokushin Itto biết tình trạng sức khỏe của mình rất tệ hại, nhưng không ngờ đã tệ đến mức này rồi.
Mấy cú đấm mà thôi, vậy mà đã khiến gã bước đi khó khăn đến mức này. Quả nhiên là một kẻ tàn phế.
Gã cắn răng chịu đựng, muốn bắt mình rời khỏi tầm mắt của Iai Mei, để cô không còn phẫn nộ hay bi thương vì mình nữa. Nhưng giờ phút này, đôi chân gã lại vô cùng nặng nề, vừa bước đi tập tễnh, vừa không nhịn được bắt đầu ho ra máu.
Lúc trước tu luyện kiếm ý đã khiến ngũ tạng lục phủ của gã bị tổn thương, có thể sống sót đã là một kỳ tích. Nhưng thân thể của gã đã sớm không chịu được gánh nặng. Tầm mắt gã dần dần mơ hồ, gã tiếp tục bước đi, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mất thăng bằng, lại ngã thật mạnh xuống đất.
Ngay tại lúc gã đang giãy giụa muốn đứng dậy thì lại cảm giác được có người đỡ mình lên.
Gã quay đầu nhìn thì phát hiện người này chính là Iai Mei.
"Tôi không muốn cứu anh đâu, anh đừng nhìn tôi kiểu đó!" Iai Mei hung tợn trừng Hokushin Itto một phát.
Hokushin Itto không nói gì mà cứ thế nhìn Iai Mei.
"Đừng tự đa tình, tôi đã nghĩ rồi, tôi muốn đi theo anh học kiếm thuật, sau đó tự tay đánh bại anh, giống như lúc trước anh từng đánh bại cha tôi!"
"Cô không hận tôi sao?"
"Hận chứ! Cực kỳ hận!"
"Thế tại sao cô lại..."
"Kẻ tàn tật cụt một tay như anh lại có kiếm pháp tuyệt thế trong tay, cứ thế rời đi thì thật sự là quá lãng phí, không bằng dạy tôi." Iai Mei hung tợn nói.
Nghe vậy, Hokushin Itto không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Rốt cuộc anh có dạy không hả?" Iai Mei lại trừng mắt.
"Dạy chứ!" Giờ khắc này, Hokushin Itto bỗng nở nụ cười.
Iai Mei như cầu vồng sau mưa hôm ấy, lặng lẽ xoa dịu trái tim gã, cho gã hy vọng và động lực. ...
Lúc này, đám người Inoue Harako đang sốt ruột chờ trong phòng khách.
Họ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hokushin Itto và Iai Mei lại đột nhiên rời đi mà không để lại bất cứ tin tức nào, khiến họ rất là lo lắng cho hai người.
Lúc này, bóng dáng hai người xuất hiện ngoài cửa.
Iai Mei đỡ Hokushin Itto di chuyển từng bước một.
"Sao thế? Sao Itto lại biến thành thế này?" Inoue Harako lập tức đứng dậy, giúp Iai Mei đỡ Hokushin Itto ngồi vào sofa, sau đó dò hỏi.
"À, vừa nãy anh ta bị té ngã ở bên ngoài ấy mà." Iai Mei bắt đầu nhìn khắp nơi, trông rất là chột dạ.
"Thật sao?" Nhìn Hokushin Itto mặt mũi bầm dập, Inoue Harako hoàn toàn không tin vào lý do thoái thác của Iai Mei một chút nào.
"Thật đấy." Lúc này, Hokushin Itto cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Chứ gì nữa. Vừa nãy bên ngoài trời mưa to lắm, em ra ngoài giải sầu một lát, không biết sao Itto cũng đi theo em. Sau đó, chắc là vì anh ta bị cụt một tay nên thân thể khó giữ băng bằng, trời mưa đường cũng khá là trơn nên Itto bị ngã... May mà có em đỡ nên anh ta mới về đây được." Iai Mei đỏ mặt bịa ra một lý do đầy sơ hở.
"Mỗi lần bị ngã đều sấp mặt đúng không?" Inoue Harako liếc Hokushin Itto rồi híp mắt nhìn sang Iai Mei.
"Ừ... Thì cũng từa tựa thế, giữ thăng bằng không được thì đành chịu thôi chứ sao giờ!" Iai Mei càng nói càng chột dạ.
"Vậy em có thể nói cho chị biết tại sao trời mưa em lại chạy ra ngoài mà không mang dù không?" Inoue Harako tiếp tục híp mắt hỏi.