Nghe vậy, Ác Khải phản xạ lùi lại một bước.
Nhớ ngày đó, Hải Đại Phu cũng đề cử một người mới gia nhập, kết quả người đó lại do thế lực đối địch phái tới, sau này...
Bây giờ, mỗi khi nghe thấy bất cứ quyết định nào của Hải Đại Phu, Ác Khải đều tự dưng cảm thấy hoảng hốt.
Thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn Vương Đại Mãng cũng trở nên kích động, nghĩ rằng tên nhóc này chắc chắn không đơn giản, tuyệt đối là một tai họa cực kỳ lớn, hơn nữa còn chuyên môn tai họa tổ chức chứ không liên lụy tới người khác.
"Ác Khải, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" Hải Đại Phu bất mãn nói.
"Hải Đại Phu, tổ chức chúng ta mới đưa ra một quyết định, hủy bỏ hành động khủng bố hải vực Khuê Long lần này!" Ác Khải hít sâu một hơi rồi làm quyết định. Hắn ta tin rằng nếu hội trưởng biết Hải Đại Phu cũng theo tới thì chắc chắn sẽ thông cảm cho hắn ta.
"Gì cơ? Hủy bỏ hả?" Sắc mặt Hải Đại Phu chợt thay đổi.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Hải Đại Phu, Vương Đại Mãng đã hoàn toàn phục rồi.
Một vụ khủng bố vốn dĩ sắp bùng nổ ở hải vực Khuê Long cứ thế bị Hải Đại Phu vô hình trung hóa giải một cách nhẹ tựa lông hồng.
Âm đức +1.
Vương Đại Mãng thầm nghĩ.
Lúc này Hải Đại Phu còn chưa bình tĩnh lại. Lão buồn bực hỏi: "Thật sự hủy bỏ hả? Không thử một lần sao?"
"Không được, không được, tổ chức chuẩn bị ẩn cư một trăm năm, trong khoảng thời gian này sẽ không làm việc ác!" Ác Khải vội lắc đầu.
"Thế thì thật đáng tiếc!" Hải Đại Phu không khỏi thở dài.
Tiếc cái đầu mày! Cũng không nghĩ lại xem là tại ai! Ác Khải âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng nguyền rủa Hải Đại Phu.
"Thế tổ chức của chúng ta chuẩn bị ẩn cư ở đâu?" Hải Đại Phu phản xạ hỏi.
Ác Khải: "..."
Vương Đại Mãng: "..."
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Vương Đại Mãng đã không còn sức đâu mà đá đểu nữa. Thế này là ác quá rồi, quả thực là đại ác ma trong mắt tất cả những kẻ ác.
Nghe câu hỏi này, Ác Khải run rẩy mãnh liệt hơn.
"Đúng rồi, Hải Đại Phu, trước khi tổ chức ẩn cư, chúng ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ đặc biệt!" Giờ khắc này, Ác Khải chỉ có thể đánh trống lảng.
"Nhiệm vụ gì? Có phải là cực kỳ hung ác không?" Hải Đại Phu vui vẻ hỏi.
"Đúng đúng đúng, cực kỳ ác độc luôn!" Ác Khải vội gật đầu.
"Nói đi. Ta thích nhất là làm chuyện xấu!" Trông Hải Đại Phu có vẻ rất vui sướng.
"Lần này tổ chức quyết định sẽ cho ngươi ở lại hải vực Khuê Long một mình để làm khủng bố, coi như là thí nghiệm năng lực của ngươi. Nghe nói nếu hoàn thành tốt thì hội trưởng sẽ đề cử ngươi gia nhập liên minh Kẻ Ác!"
"Gì cơ? Liên minh Kẻ Ác á?" Hải Đại Phu không khỏi vui sướng.
Bởi vì đây là một trong những mục tiêu của lão. Có thể gia nhập liên minh Kẻ Ác đều là những kẻ cực ác đứng đầu. Đây cũng là minh chứng tốt nhất cho thân phận kẻ ác.
"Chính xác. Cho nên ngươi phải cố lên, tranh thủ phá phách nhiều vào. Tổ chức đặt hy vọng vào ngươi!" Ác Khải nghiêm túc trả lời.
"Thế có yêu cầu gì không?" Hải Đại Phu phản xạ hỏi.
"Không có yêu cầu gì hết, phá phách càng lớn càng tốt, mặc cho ngươi hoàn thành một mình. Có vấn đề gì không?"
"Không thành vấn đề! Chẳng qua chỉ là phá phách thôi mà, sở trường của ta đấy!" Hải Đại Phu kiêu ngạo vỗ ngực.
"Tốt lắm, Hải Đại Phu, với tư cách là thành viên hạch tâm của tổ chức kẻ ác Bích Tuyền, nhiệm vụ khủng bố lần này sẽ được giao cho ngươi. Tổ chức rút lui trước nhé!" Nói xong, Ác Khải lập tức xoay người, bay về phía xa với tốc độ cực nhanh.
Bây giờ hắn ta phải trở về ngay lập tức để báo cho hội trưởng biết tin Hải Đại Phu đã đến đây, nhanh chóng rút lui thôi, không thì chắc chắn sẽ tiêu đời!
"Ê này, Ác Khải, tổ chức chuẩn bị ẩn cư ở đâu thế..." Nhìn Ác Khải đã đi xa, Hải Đại Phu không nhịn được cao giọng hỏi.
Nghe thấy tiếng kêu của Hải Đại Phu, Ác Khải bay nhanh hơn nữa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của họ.
"Hầy, sao mà gấp gáp thế, ta còn chưa biết tổ chức sẽ đi đâu mà." Hải Đại Phu bất mãn nói, sau đó quay sang nhìn Vương Đại Mãng: "Nhóc con, bây giờ tổ chức kẻ ác đã tị thế rồi, chỉ có thể trông cậy vào ta thôi. Ta sắp tổ chức khủng bố ở vùng biển này, ngươi có muốn gia nhập không? Đây chính là cơ hội trở thành kẻ ác nghìn năm một thuở đấy nhé!"
Vương Đại Mãng: "..."
Ta cảm thấy đây là cơ hội tích lũy âm đức nghìn năm một thuở thì có...
Vương Đại Mãng đá đểu trong lòng. Nhưng anh ta không nói câu này ra, bởi vì anh ta sợ bị đánh.
Hơn nữa, lúc này Vương Đại Mãng hơi hoảng hốt. Hải Đại Phu thật đáng sợ, tất cả kẻ ác đều sẽ chịu tội nếu ở bên cạnh lão. Vậy thì có khi nào mình cũng sẽ bị liên lụy không?
Nhớ tới ngày xưa mình từng ăn trộm tiền học phí đi chơi net, nhớ tới mình từng hái trộm quả lê nhà ông Vương hàng xóm, nhớ tới mình từng ăn gian trong lúc thi cử.