"Có thể nói cho ta biết ta cần trả giá thứ gì không?" Nữ Đế suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Thực ra nàng cũng không biết mình có thứ gì khiến Đại Đế coi trọng. Hơn nữa mình cũng chỉ là bán thần mà thôi, hình như chẳng có chút giá trị nào đối với Đại Đế.
"Rất đơn giản, từ nay về sau linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, không có khả năng phản bội. Đồng thời ta yêu cầu ngươi làm gì thì ngươi phải đi làm cái đó!"
Nghe vậy, Nữ Đế cau mày.
Tuy rằng nàng rất tôn kính đối phương bởi vì người này là Đại Đế, nhưng nếu bảo nàng trở thành binh lính bù nhìn chỉ vì hồi sinh thì còn không bằng đi đầu thai cho rồi.
Cho dù chỉ là cảnh giới bán thần, nhưng nàng đã từng nắm giữ ba hải vực lớn, trong lòng cũng có niềm kiêu hãnh của mình.
Nếu chỉ vì sống sót mà bị người khác khống chế như bù nhìn sống tạm bợ thì nàng thà chết còn hơn!
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Nữ Đế nên giọng nói đó lại vang lên trong đầu nàng.
"Hải Nguyệt, ta không cần chiến sĩ bù nhìn. Ta cần một thống soái, ta sẽ cho ngươi tự do, đương nhiên, sự tự do này chỉ là tương đối chứ không phải toàn bộ. Ngươi tất yếu sống trong quy tắc do ta đặt ra!"
"Thưa tôn giả, ta không hiểu ý của người."
"Ta có một quân đội, có điều kinh nghiệm chiến đấu trên biển của họ quá ít ỏi, hơn nữa không biết chiến thuật trên biển. Cho nên ta cần ngươi đi dẫn dắt họ, truyền thụ tri thức tác chiến trên biển cho họ."
Giờ khắc này, Nữ Đế càng mờ mịt. Đại Đế còn có quân đội ư? Đại Đế còn cần thuộc hạ sao? Đại Đế mà còn cần phát động chiến tranh mở mang bờ cõi sao?
Nhưng nếu không phải là Đại Đế thì sao người đó lại có thể xuất hiện trong Lục Đạo Luân Hồi? Nữ Đế đã hoàn toàn ngây người rồi.
"Thế nào? Có bằng lòng không? Ta không bắt buộc ngươi!"
"Đúng rồi, cho ngươi xem một thứ!"
Vừa dứt lời thì một màn hình xuất hiện trước mặt Nữ Đế. Trong màn hình chính là cảnh Hải Đại Phu quỳ rạp xuống đất, vừa khóc rống vừa nhặt mảnh linh hồn của nàng.
Giờ khắc này, Nữ Đế có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng đến cào xé tim gan của Hải Đại Phu xuyên qua màn hình. Trái tim nàng không khỏi run rẩy.
"Hắn ta không muốn mất ngươi."
Câu nói này hơn cả muôn vàn lời khuyên bảo, hoàn toàn đè sập sự chần chờ trong lòng Nữ Đế.
"Thưa tôn giả, cho phép ta hỏi một câu cuối cùng, ta có thể gặp lại hắn không?"
"Có thể. Nếu may mắn thì có lẽ ngươi sẽ gặp lại hắn ta nhanh thôi." Bắc Ly trả lời cặn kẽ.
Dù sao Hải Đại Phu cũng hoạt động ở hải vực gần đó, mà Lục Vô định chiêu hàng Nữ Đế cũng vì nàng rất hiểu biết về hải vực và am hiểu chiến tranh trên biển. Phạm vi hoạt động của người chơi cũng chính là phạm vi hoạt động của Nữ Đế, tỷ lệ gặp lại Hải Đại Phu vẫn rất lớn.
Chút chần chờ cuối cùng trong lòng cũng tan biến. Lần này, Nữ Đế gật đầu một cách trịnh trọng: "Thiếp thân sẵn lòng nguyện trung thành với tôn giả, cống hiến chút sức lực nhỏ bé cho công cuộc kiến thiết hải quân của tôn giả!"
"Tốt lắm. Tiếp đó hãy đọc theo ta, đọc lời thề nguyện trung thành bằng cả linh hồn này, từ nay trở đi ngươi sẽ trở thành người của ông chủ Lục." Bắc Ly sung sướng nói, giọng nói lại biến thành non nớt khiến Nữ Đế vô cùng không quen.
Cứ cảm thấy chủ nhân của giọng nói này thật sự không có chút phong thái mà Đại Đế nên có gì cả.
Tiếp đó, Bắc Ly bắt đầu đọc lời thề linh hồn, Nữ Đế cũng lập tức đọc theo. Thần khí bắt đầu vận chuyển, không ngừng khắc lên linh hồn Nữ Đế.
Tuy rằng Bắc Ly có thể trực tiếp kéo linh hồn Nữ Đế từ Lục Đạo Luân Hồi vào không gian thần khí. Có điều dù sao thì linh hồn Nữ Đế cũng không thuộc về thần khí chinh chiến, kéo linh hồn bên ngoài vào thần khí thì cần tốn thêm hồn tệ. Lúc này có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Sau khi đọc lời thề linh hồn xong, dấu ấn thần khí chợt hiện lên trên trán Nữ Đế rồi biến mất. Lúc này, linh hồn của nàng cũng đã được thần khí đóng dấu, chính thức trở thành một trong những nhân viên của Lục Vô.
Sau khi đánh dấu xong, Nữ Đế kinh ngạc nhìn một đường hầm không gian hình tròn hiện lên trước mặt mình, sau đó là lực hút cực mạnh truyền đến. Lực hút này thậm chí còn triệt tiêu lực hút truyền tới từ sương mù trong Lục Đạo Luân Hồi để hút nàng vào trong đường hầm.
Xuyên qua đường hầm mấy giây, tầm mắt nàng bỗng trở nên rộng rãi. Trước mắt nàng là một không gian màu đen không có chút tia sáng nào, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng sáng sủa. Cách đó không xa còn có một cô bé đang cầm gói khoai lát, liên tục nhét vào miệng nhai.
"Ờm, nị đến rồi!" Bắc Ly vừa nhét thức ăn đầy mồm vừa nói.
Nữ Đế: "..."
Giờ phút này, hình tượng của tôn giả bí ẩn đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng nàng. Sao trông người này lại nhỏ yếu thế?