Trong thời đại mạt pháp này, nắm giữ phép thuật cơ bản đã không hề dễ dàng, muốn nắm giữ lực lượng của hệ thống tu luyện Địa Ngục Đạo lại càng khó khăn hơn, gần như không thể, huống chi là lực lượng cực hạn nhất, cực đạo!
Giờ khắc này, Lục Vô rất là tò mò, bắt đầu dùng thần khí phân tích thông tin của người chơi này, xem lại sự tích cuộc đời anh ta.
Có điều khi Lục Vô thấy Viên Phương thuở nhỏ nuốt phải xá lợi của tổ tăng xây dựng ngôi chùa thì không khỏi nghẹn lòng. Tên này đúng là bụng đói ăn quàng...
Phải biết rằng xá lợi chính là kết tinh sau khi ông tổ của anh ta bị hỏa táng, ăn thứ này chẳng lẽ không thấy gớm sao?
Chẳng qua Lục Vô cũng biết thần thông Ma Kha Vô Lượng này không phải là do Viên Phương tự tu luyện mà có, mà là ăn tinh hoa trên xá lợi được ông tổ niết bàn khắc dấu nên mới nắm giữ năng lực ban đầu của Ma Kha Vô Lượng.
Cũng bắt đầu từ giây phút ấy, từ một kẻ tham ăn, Viên Phương biến thành một kẻ tham ăn có sức ăn cực khỏe.
Lục Vô thấy sự thay đổi này là vô cùng bình thường. Thời đại mạt pháp không có linh khí tẩm bổ thân thể, mà thân thể của Viên Phương lại được rèn luyện mỗi ngày, bổ sung năng lượng hoàn toàn không đủ nên chỉ có thể dựa vào việc ăn thật nhiều, chuyển hóa từ những loại thức ăn cơ bản nhất để bồi bổ cho cơ thể bị mất sức nghiêm trọng.
Nhưng dù vậy, loại bổ sung này vẫn không đủ, thật sự là quá khiên cưỡng.
Cộng thêm Viên Phương là hòa thượng, chỉ có thể ăn chay, không thể ăn thịt có chất dinh dưỡng cao hơn, cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào ăn nhiều cơm mỗi ngày mới có thể cân bằng sự tiêu hao của thân thể.
Nói cách khác, nếu không ăn uống suốt một ngày thì Viên Phương sẽ có tỷ lệ bị chết đói rất lớn!
Mà lần này, thân thể của Viên Phương kích hoạt lực lượng cực đạo cũng chính là nhờ vào ăn một linh quả trong trò chơi.
Bởi vì đây mới là linh dược phù hợp nhất với sự tiêu hao của thân thể anh ta, chỉ trong phút chốc đã đánh thức tiềm lực Ma Kha trong thân xác, thức tỉnh thân thể Ma Kha Vô Lượng càng hoàn thiện hơn trong hiện thực.
Lục Vô không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy người chơi newbie này thật là thảm. Nhưng mà đánh bậy đánh bạ lại khiến anh ta thật sự tìm được cơ duyên. Bởi vì cái Viên Phương cần chính là linh khí, mà ngoài thiên giới ra thì chỉ âm phủ mới có linh khí.
Ở thế giới bên ngoài, thân thể của Viên Phương sẽ luôn đói khát, song trong trò chơi thì khác, anh ta sẽ cảm thấy thoải mái chưa từng có, bởi vì đây mới là nơi anh ta nên sống.
Lại có một viên hãn tướng, Lục Vô rất là sung sướng, cảm thấy vốn liếng của mình lại dày hơn chút rồi.
Hắn phản xạ lấy cuốn sổ nhỏ lên, viết tên Viên Phương vào đó, suy nghĩ một lát rồi đánh dấu tick bên cạnh, ghi chú mấy chữ "Lừa trọc đầu". ...
"Trời má! Hòa thượng, cậu đã làm được bằng cách nào vậy?" Lúc này, trông Vương Long vô cùng khiếp sợ.
Trò chơi đã được mở ra lâu như vậy, người vừa bước vào trò chơi đã nhận được truyền thừa hoặc kỹ năng cường đại cỡ này chỉ có một, đó chính là Ngạo Kiếm!
Nhưng Ngạo Kiếm người ta cũng là kiếm khách khiêu chiến khắp nơi trong game nên mới được truyền thừa tán thành.
Thế mà tên hòa thượng ngốc này còn đáng sợ hơn, mới vào trò chơi được khoảng nửa giờ thì đã tự động lĩnh ngộ một trong những năng lực cao nhất trong giai đoạn hiện nay rồi.
Giờ khắc này, Vương Long hâm mộ tới mức đỏ cả mắt. Nghĩ lại mình phấn đấu trong trò chơi nửa năm cũng mới lên level 100 thôi, ngay cả thí luyện Quỷ Đốc cũng chưa thông qua, cơ duyên lớn nhất chẳng qua chỉ là tìm thấy một miếng linh điền ba mét vuông. Song hòa thượng này lại nhận được năng lực đứng đầu mà hắn ta hằng ao ước, thế mà trông được à?
Hắn ta nhìn Viên Phương bằng ánh mắt ghen tỵ không hề che giấu.
"Hòa thượng, tôi ghen tỵ với cậu quá!" Vương Long dữ tợn nói.
"Thí chủ, tiểu tăng cảm ơn!" Lúc này, Viên Phương bỗng nghiêm túc khom người trước mặt Vương Long.
Thấy vậy, Vương Long kinh ngạc.
"Hòa thượng, cậu có ý gì vậy?
Viên Phương ngẩng đầu lên nói: "Có vẻ như huyền cơ trong trò chơi này còn ảo diệu hơn cả lời nói của thí chủ. Sư phụ đã từng nói muốn tôi tận tâm tu luyện Ma Kha Vô Lượng, tìm kiếm con đường mà tổ tăng đã từng đi qua, tương lai tu luyện môn thần thông này đến cực hạn, chứng đại đạo Phật môn. Nhưng tiểu tăng chẳng hề hay biết gì về nó cả. Nhưng giờ đây, tôi nghĩ tôi đã biết mình nên làm gì rồi. Nơi đây có thể giúp tôi tu đến cực hạn của Ma Kha!"
"Nói vớ nói vẩn gì đấy? Tôi chẳng hiểu gì cả!" Vương Long ngu người.
"Thí chủ không hiểu cũng không sao. Anh chỉ cần biết rằng anh có ân lớn với tôi là được rồi!" Viên Phương cười ha ha.
"Xí, đó là tất nhiên rồi! Không có tôi thì cậu đã chết đói từ lâu rồi!" Vương Long cũng bật cười.