Có điều trong mắt Viên Phương, đó vẫn là món ngon hiếm thấy. Anh ta đang chuẩn bị dùng bữa thì vẻ mặt bỗng khựng lại.
Bởi vì anh ta bỗng nghĩ đến, chẳng lẽ mình thật sự vẫn phải đứng trong nhà tù sao?
Tuy rằng mỗi ngày đều có người cung cấp thức ăn, song mình phải ra ngoài bằng cách nào đây?
Vấn đề này khiến Viên Phương thật sự buồn rầu. Chung quy anh ta không có thực lực gì cả, nếu cố gắng trốn ra ngoài thì hoàn toàn không thực tế chút nào.
Vì thế, anh ta lại nhìn đồ ăn trong mâm, vẻ mặt rối rắm suy nghĩ, hay là nhịn đói tự sát?
Cơ mà thật sự là đói quá, muốn ăn cơm quá.
Nhưng không nhịn đói chết thì sao mình ra ngoài được đây?
Cơ mà vẫn rất muốn ăn, món ăn này thơm quá!
Mình đến đây để khổ tu, để lĩnh ngộ Phật pháp đại đạo chứ không phải là đến để ngồi tù!
Thế thì có nên ăn một miếng không nhỉ?...
Giờ phút này, Viên Phương lâm vào giằng xé nội tâm.
Ăn và không ăn, thức ăn và tự do.
Chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi. Sự lựa chọn thống khổ biết bao!
Viên Phương cảm thấy mình rầu đến mức sắp trọc đầu rồi.
Lần đầu tiên trong đời gặp phải sự lựa chọn khó khăn đến mức này, chọn cái nào cũng khiến người ta đau lòng. Viên Phương cảm thấy mình đang bị phức tạp.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Viên Phương đau đớn bỏ đồ ăn xuống, sau đó lùi vào trong góc, khoanh chân ngồi dưới đất, chuẩn bị nhịn đói tự sát, sau đó trốn thoát khỏi nơi này.
Bởi vì thể chất của Viên Phương nên tuy rằng thế giới âm phủ có linh khí bồi bổ thân xác cho anh ta, khiến anh ta không đến mức dễ đói như trước, nhưng vẫn tiêu hao rất lớn, chẳng qua là trì hoãn quá trình này mà thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Viên Phương cảm thấy mình càng ngày càng đói.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu. Anh ta cảm thấy mình chịu một trận đòn hiểm ác nhất cũng không thống khổ bằng phải chịu đói.
Hơn nữa đồ ăn đặt ở cách đó không xa còn thường xuyên có mùi thơm bay đến, lởn vởn quanh mũi khiến Viên Phương càng đói bụng hơn.
Để làm giảm cảm giác đói khát, anh ta chỉ có thể hít vào thật mạnh.
Nhưng ngửi mùi thơm cũng không thể chống đói, ngược lại khiến cảm giác đói khát của anh ta càng mãnh liệt hơn.
Viên Phương lập tức xoay người đối mặt với vách tường, bắt đầu ngồi thiền để giảm bớt "thống khổ" của mình.
Cải viền vàng, đậu hủ hương thung, đậu hủ khô thơm, cà kho mơ khô, nấm hương xào khoai tây...
Một lát sau, Viên Phương ngừng ngồi thiền, cảm thấy quá thống khổ!
Hay là ăn một miếng? Viên Phương bi phẫn nghĩ.
Vì thế, anh ta lặng lẽ dịch chuyển từng chút một về phía đồ ăn ở cách đó không xa, vẻ mặt lại vô cùng rối rắm.
Đúng lúc Viên Phương đã đến gần đồ ăn, chuẩn bị ăn thì list bạn bè bỗng nhiên xuất hiện, avatar của Vương Long nhấp nháy.
Thấy vậy, Viên Phương không khỏi ngẩn người, nhưng vẫn bật mở khung chat.
Vương Long: Tiểu hòa thượng, cậu đang ở đâu vậy? Gần đây tôi đã nói với cậu chuyện có rất nhiều công hội muốn kéo cậu vào hội, cậu suy nghĩ thế nào rồi? Có nhìn trúng công hội nào không?
Viên Phương: Thí chủ Vương Long, bây giờ tiểu tăng đang bị lãnh chúa Thổ Diệu giam cầm, không ra ngoài được. Chuyện gia nhập công hội chờ tôi ra ngoài rồi hẵng tính.
Vương Long: Sao cậu lại bị Thổ Diệu giam cầm?!!
Viên Phương: Chuyện này kể ra thì dài lắm, tiểu tăng vốn định tìm thí chủ Thổ Diệu để mài giũa thần thông, ai dè ông ta lại chơi xấu...
Vương Long: ...
Vương Long: Thực lực của Thổ Diệu là Quỷ Vương sơ kỳ, tuy rằng yếu nhất trong đám huynh đệ của hắn ta, nhưng tôi cũng không đánh lại được đâu, không cứu cậu được (Bất đắc dĩ. jpg)
Viên Phương: Thí chủ, tiểu tăng sẽ tự nghĩ cách vậy, không làm phiền anh nữa!
Vương Long: Đúng rồi, hay là cậu gia nhập công hội Thần Thoại đi. Thực lực của công hội này rất mạnh, nếu cậu là thành viên của họ thì họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu cậu!
Viên Phương: Thế... Không được tốt lắm đâu. Thực ra tiểu tăng muốn tự do tự tại, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gia nhập công hội nào cả.
Vương Long: Hội trưởng của công hội Thần Thoại là một đại gia, có cực kỳ nhiều linh tài. Nghe nói gần đây còn đang làm thương nhân hải dương, kiếm được vô số linh tài. Nếu cậu gia nhập vào đó thì không chừng mỗi ngày đều có thể ăn những món chế biến từ linh tài đấy!
Viên Phương: Tiểu tăng cảm thấy đoàn kết chính là sức mạnh! Sống một mình dù sao vẫn quá nhàm chán, hơn nữa sư phụ hay nói rằng đại ẩn tại thị, trong phồn hoa sầm uất mới có chân lý Phật pháp, ý nghĩa của khổ tu chính là hòa nhập vào cuộc sống, bước vào trong phàm trần, cho nên tiểu tăng bỗng cảm thấy nên gia nhập vào một công hội thì tốt hơn!
Vương Long: ...
Vương Long: Thế để tôi liên lạc giúp cậu, cậu chờ tí... ...
Một lát sau, Cổ Ngữ vừa trao đổi linh tài với người của bộ tộc Luồng Sóng ở hải vực Vọng Hư xong thì nhận được tin tức do Vương Long gửi đến.