Nhắc nhở: Sức mạnh Tu La được rót vào càng mạnh thì thực lực của Ma Thần Tu La giáng thế sẽ càng mạnh!
[Sức Mạnh A Tu La (Chủ động không trọn vẹn)]
Giới thiệu về kỹ năng: Sau khi mở kỹ năng này, Ánh Sáng Già Lam sẽ giúp người sở hữu cảm ngộ lực lượng của Tu La Đạo, đồng thời lĩnh ngộ vạn pháp của Tu La Đạo!
Chú thích: Kỹ năng này có thể dùng tối đa một lần trong vòng 72 giờ, sau khi dùng có xác suất cực nhỏ lĩnh ngộ được một loại kỹ năng của Tu La Đạo!
[Ánh Sáng Nguyền Rủa (Bị động)]
Giới thiệu về kỹ năng: Bất cứ tổn thương gây ra cho kẻ địch khi dùng Ánh Sáng Già Lam đều sẽ khiến mục tiêu trúng debuff nguyền rủa, bắt đầu mất máu liên tục, đồng thời tăng thêm debuff khác (Tác dụng nguyền rủa có thể chồng lên nhau, tổn thương có liên quan tới phòng ngự phép thuật của mục tiêu mạnh hay yếu. Debuff có liên quan tới cảnh giới Tu La Đạo của bản thân người sở hữu)...
Nhìn Ánh Sáng Già Lam trong tay Già Ni, Lưu Sách và con cún đều thèm nhỏ dãi.
Vũ khí truyền kỳ đó nha!
Ở Bắc Kỳ, số lượng của trang bị có phẩm chất này có thể đếm trên đầu ngón tay, thật sự là rất có sức cám dỗ đối với họ.
"Shhh-!" Con cún lau khóe miệng, sau đó thò móng vuốt ra: "Cho tôi xem thử xem nào!"
Nghe vậy, Già Ni không khỏi nhíu mày, lập tức quơ tay: "Không phải đã nói là không cần đưa cho ngươi sao?"
Con cún không nhịn được nhìn bằng ánh mắt khinh thường: "Tôi chỉ xem một chút, giám định phẩm chất của vật phẩm này rồi sẽ trả lại cho anh ngay thôi!"
"Chẳng lẽ anh cho rằng bộ tộc người chơi chúng tôi ham tộc khí của anh sao? Hay là anh cảm thấy chúng tôi có thể cướp đoạt bằng thực lực này?" Lưu Sách giả vờ phẫn nộ nói.
Thấy vậy, Già Ni rối rắm.
Dù sao đây cũng là tộc khí, nếu đưa cho người khác thì cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Nhưng bây giờ hắn ta thực sự cần lực lượng bên ngoài giúp đỡ. Bởi vì ngay cả hắn ta cũng không chắc chắn sẽ chiến thắng trong trận chiến tranh đoạt ngôi vị La Hầu Vương.
Già Ni suy nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý. Bởi vì hắn ta tin rằng hai tộc nhân của bộ tộc người chơi trước mắt mình sẽ không ngu xuẩn tới mức dùng thủ đoạn trước mặt một người có thực lực hơn xa mình như thế này. Làm vậy chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Hành động của Già Ni chính là kết quả của việc ít tiếp xúc với bộ tộc người chơi.
Nếu là Hải Vương hoặc là huynh đệ Cửu Diệu, thậm chí là Uyên Hư ở đây, nhất định sẽ hét một câu "Ta tin cái đầu mi!", nhưng Già Ni biết quá ít về bộ tộc người chơi nên mặc dù do dự, hắn ta vẫn đưa Ánh Sáng Già Lam cho con cún.
Giờ khắc này, biểu cảm chân thành của Lưu Sách và con cún lập tức sụp đổ, cười gian trá đến mức không thể gian trá hơn được nữa.
Con cún không hề do dự thu Ánh Sáng Già Lam vào không gian ngay tắp lự.
Già Ni: "..."
Thấy Ánh Sáng Già Lam biến mất, Già Ni lộ vẻ kinh ngạc, sau đó quơ tay: "Tộc khí của ta đâu?"
"Tộc khí nào cơ? Anh đang nói gì? Tôi hoàn toàn không hiểu động tác tay của anh là gì cả!" Con cún mờ mịt nói.
"Đúng thế. Anh là ai? Đến gần tôi làm gì? Chúng ta quen nhau sao?" Lưu Sách cũng lên tiếng.
Già Ni lập tức sốt ruột, lại quơ tay một lát.
"Anh muốn dùng thủy độn hay hỏa độn, hay là sấm đánh? Tốc độ tay nhanh gớm đấy chứ!" Con cún cười gian xảo.
Già Ni sốt ruột, lại quơ tay một trận: "Trả tộc khí lại cho ta. Không thì ta sẽ giết các ngươi!"
Thấy vậy, Lưu Sách lập tức giơ quyền trượng lên đập vào đầu Già Ni: "Trả con mắt mày! Thấy người chơi nào mượn đồ mà trả lại chưa? Chẳng có tí hiểu biết gì cả!"
Cú đánh này khiến Già Ni rụt đầu, vẻ mặt lập tức chuyển sang giận dữ, vươn tay đánh bay quyền trượng Thần Biển của Lưu Sách, sau đó bóp cổ con cún, ánh mắt hiện lên sát ý, dường như muốn bắt con cún trả lại tộc khí.
Con cún lặng lẽ tắt cảm giác đau, sau đó giơ ngón giữa lên.
Đừng hòng tao trả lại nhé, cùng lắm là chết thôi.
Dù sao đợt này cũng không lỗ, chết cũng chẳng sao.
Lần này, Già Ni không hề chần chờ nữa mà mắt lóe hung quang, bóp gãy cổ con cún.
Con cún lập tức biến thành khói đen tan trong gió, thế nhưng Ánh Sáng Già Lam vẫn không hề xuất hiện.
Già Ni kinh ngạc đến mức ngây ra như phỗng.
Hắn ta phản xạ chụp về phía khói đen do con cún biến thành, nhưng chẳng có gì cả.
Thấy vậy, Lưu Sách cười he he, sau đó đấm lên đầu Già Ni.
"Bịch!" Già Ni sa sầm mặt túm lấy nắm tay của Lưu Sách, sau đó quơ tay nói: "Trả tộc khí lại cho ta! Không thì bộ tộc người chơi các ngươi sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ của đại vực La Hầu!"
"Tao trả cái búa..."
"Rắc!" Lưu Sách còn chưa dứt lời thì tay phải đã bị Già Ni bóp nát, biến thành đốm màu lam trong veo.
Lúc này, thời gian biến thành thân thể Thần Biển của Lưu Sách đã hết, thân hình gã tan vỡ, Lưu Sách và Viên Phương lập tức ngã xuống đất.