Dù sao cuối cùng ai giành được thắng lợi trong chiến tranh thì sau này người chơi chúng ta sẽ tiêu diệt kẻ đó.
Tâm thái vững vàng như núi Thái Sơn.
Vì thế, trong giai đoạn kiến thiết Minh Phủ cuối cùng, người chơi bãi công số lượng lớn…
Điều này khiến Lục Vô đứng sau màn tức giận đến mức mạch máu nổi lên trên trán.
Hôm qua hắn còn rất vui mừng vì biểu hiện của những người chơi, không ngờ hôm nay lại bị bên ngoài cám dỗ, bãi công tập thể.
Có điều ngay cả Lục Vô cũng tò mò về trận chiến giữa hai đại vực này nên thị giác tiến về phía đại vực Cửu Diệu theo chân người chơi.
Nhân tiện chôm mấy túi đồ ăn vặt của Bắc Ly làm đạo cụ tiêu hao lúc hóng hớt.
…
Giờ phút này, bên ngoài Huyền Thiên Các đại vực Cửu Diệu, quân đội Cửu Diệu dày đặc xếp hàng chỉnh tề, sẵn sàng nghênh địch.
Mà Thần Diệu, Mộc Diệu, Thủy Diệu, Hỏa Diệu thì bước lên đỉnh Huyền Thiên Các, vẻ mặt nặng nề nhìn quân đoàn thiết giáp Cửu Diệu bên dưới.
Đội quân này đã từng lập nên những chiến công hiển hách cho họ, cũng dọn sạch tất cả thế lực đối địch với họ ban sơ.
Đây là trụ cột của thế lực Cửu Diệu bọn họ.
Nhưng hôm nay, vào thời khắc sống còn này, họ không biết còn bao nhiêu người trong số các tùy tùng có thể sống sót. Bởi vì họ không có bất cứ chắc chắn nào.
Thậm chí ngay cả tính mạng của họ cũng không thể đoán trước kết cục.
Thực ra họ có thể lựa chọn ruồng bỏ quân đội, ruồng bỏ lợi ích, đào ngũ trốn thoát khỏi trận chiến này.
Cho dù chỉ còn lại năm người, nhưng thực lực của mỗi người đều từ Quỷ Vương trở lên. Bất kể đi đâu, cho dù có chật vật đến mấy thì cũng sẽ không chết.
Nhưng họ lại không làm thế.
Không phải là không sợ chết, mà là không muốn sống tạm bợ.
Họ đã từng bước lên đỉnh cao nhất, đã nghĩ tới việc một ngày đó thể thế lực Cửu Diệu sẽ hủy diệt từ lâu.
Bởi vì trong thế giới này, không có bất cứ thế lực nào có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao. Chưa bao giờ có!
Mà huynh đệ Cửu Diệu bọn họ cũng sẽ không trở thành ngoại lệ.
"Có ý tưởng gì không?" Nhìn quân đội sắp hàng chỉnh tề chuẩn bị chiến tranh, Thần Diệu quay sang nhìn mấy người em trai của mình hỏi.
"Chính như lời nói trước kia của chín huynh đệ chúng ta, nếu đã gây dựng nên cơ nghiệp này thì sẽ sống chết cùng với nó, tuyệt đối không chắp tay nhường người!" Hỏa Diệu cười nói.
"Chí ít vùng đất này đã từng ghi khắc sự huy hoàng của chúng ta. Thế là đủ rồi!" Mộc Diệu cũng nở nụ cười.
"Đánh một trận thỏa thích mê li, trên đời này nào có cái gì là vĩnh viễn chiến thắng? Cuối cùng vẫn sẽ có ngày thua trận, vẫn sẽ phải chết, chẳng qua thời gian sớm hơn dự tính mà thôi, không hối hận!" Thủy Diệu đỏ mắt lên tiếng.
"Ha ha ha, đây mới là huynh đệ của Thần Diệu ta đây. Thật hoài niệm những ngày đã từng chiến đấu hăng hái cùng các đệ vì vùng đất này khi xưa. Đã trôi qua lâu lắm rồi, đến lúc nên liều mạng một phen vì tương lai!" Thần Diệu cười to, đồng thời vung tay lên.
"Các vị tướng sĩ, nếu trận chiến này nhất định phải chết thì các ngươi có sợ không?"
"Ahhh!" Tất cả binh lính quân Cửu Diệu đều không hẹn mà cùng giơ vũ khí lên, đáp lại câu hỏi của Thần Diệu bằng tiếng hét.
Giờ khắc này, bất kể là huynh đệ Cửu Diệu hay là vô số tướng sĩ Cửu Diệu đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Trong sự chờ đợi của họ, một đội quân số lượng khổng lồ xuất hiện từ chân trời.
Tiếng bước chân nặng nề, cờ hiệu đỏ rực treo cao cao, các chiến sĩ dũng mãnh thả trần nửa người trên, cùng với tiếng gầm gừ lên xuống của vô số cự thú màu đồng. Cảnh tượng này khiến binh lính Cửu Diệu chấn động.
Nhìn quân đội La Hầu sắp tiến đến, ánh mắt Thần Diệu tràn ngập chiến ý.
Nếu không thể né tránh thì chỉ còn cách chiến một trận.
Hắn ta lập tức nhìn xuống bên dưới, hét lên một tiếng: "Chuẩn bị chiến đấu!"
"U u…" Tiếng kèn nổi lên.
"Ahhhh!" Bọn lính đồng thanh đáp lại. Quân đội thiết giáp tức khắc xếp thành trận hình nghênh đón kẻ địch.
Vô số binh giáp thuẫn đi đến hàng trước, từng mặt thuẫn đen bóng sáng loáng xếp hàng chỉnh tề, hình thành phòng tuyến như một bức tường thép.
Đằng sau, vô số kỵ binh cũng bắt đầu nhảy lên tọa kỵ. Từng con quạ đen khổng lồ bắt đầu vẫy cánh, chở kỵ sĩ bay lên, chờ tiếng kèn tấn công được thổi vang.
Nơi xa.
Càng ngày càng đến gần Huyền Thiên vực, quân La Hầu cũng bắt đầu điều chỉnh trận hình. Vô số cự thú màu đồng tăng tốc độ, tập kết đằng trước quân đội, hình thành một dòng thác sắt thép.
Trận chiến này, binh lính La Hầu tràn đầy sĩ khí.
Bởi vì sau trận chiến này, "Vương" của họ sẽ được chọn ra.
Các thế lực La Hầu cũng đã sẵn sàng để ra sức giết định, dốc hết sức để giành lấy ngai vàng.
"Thưa tộc vương, chúng ta đã tiến vào Huyền Thiên vực, binh lực của đối phương cũng đã tập kết xong!" Lúc này, khu vực chính giữa quân đội, tộc lão của các thế lực đang vây quanh tộc vương báo cáo tình hình.