Theo quan điểm của Lục Vô, những người chơi có thể bày đủ trò trong game, cho dù là bật nhau 24 giờ không ngừng nghỉ cũng chẳng sao, nhưng nghiêm cấm PK trong hiện thực.
Cho nên tầng phòng hộ này tất yếu phải tồn tại.
Dù sao thì hiện giờ có quá nhiều người chơi thích tìm chết, thích gây sự. Nếu không có tầng phòng hộ này thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới trật tự xã hội.
Thân là trùm đứng sau màn không màng thế sự, tuy rằng Lục Vô cảm thấy mình rất vô dụng, nhưng tam quan nhất định phải đứng đắn!
…
Giờ phút này, trên bàn cơm, hai mẹ con đang nhìn chằm chằm vào nhau.
"Mẹ, sao con cảm thấy mấy ngày nay mẹ nhìn con bằng ánh mắt là lạ thế?" Mạc Tiểu Tân xấu hổ hỏi.
"Tiểu Tân, con có phát hiện ra thức ăn mấy ngày nay trở nên dở hơn không?" Bà Tân nghiêm túc nói.
"Phát hiện. Cho nên có phải mấy ngày nay mẹ cày quái nghiện rồi nên không muốn nấu cơm không hả?" Mạc Tiểu Tân hỏi.
"Không phải, mà là trong nhà sắp hết tiền rồi, không mua nổi thức ăn!" Bà Tân tiếp tục trịnh trọng nói.
"Khụ khụ… Mấy bữa nay con câu được mấy con linh ngư, chờ con bán lấy tiền rồi sẽ giúp nhà mình cải thiện bữa ăn." Mạc Tiểu Tân chợt có linh cảm chẳng lành.
"Kiếm tiền kiểu đó thì lâu quá. Mẹ có cách kiếm được tiền cực kỳ nhanh, con có muốn nghe không?" Bà Tân vừa nói vừa nở nụ cười mờ ám.
"Không muốn. Ăn cơm đi, ăn xong rồi con đi chơi game, mẹ cũng lo mà đi cày quái đi!" Mạc Tiểu Tân vội nói, sau đó bắt đầu bới cơm, làm bộ như con không hiểu gì đâu.
"Tiểu Tân, mẹ có phải là mẹ ruột của mày không hả?!" Nghe vậy, bà Tân khó chịu đập bàn.
"Vâng vâng vâng, nhất định phải là mẹ ruột rồi!" Mạc Tiểu Tân cúi đầu trả lời.
"Gần đây, mẹ mày vừa ý một trang bị tím level 120 trong Thương Thành, cần 6000 hồn tệ. Mày thấy thế nào?"
"Con đào đâu ra 6000 hồn tệ? Tất cả hồn đệ đều bị con dùng mua linh tài cường hóa thuyền của con rồi, không có tiền đâu!" Mạc Tiểu Tân tức khắc trả lời.
"Cho nên lúc đi dạo diễn đàn, mẹ đã nghĩ ra một ý hay. Chỉ cần thành công thì chúng ta sẽ phát tài! Lúc đó mua cho mày một chiếc xe bay Ảo Ảnh, mua cho mày một căn biệt thự, lại mua mấy con robot giúp việc chăm sóc mày…"
Càng nghe, Mạc Tiểu Tân càng cảm thấy hoảng hốt. Trong đầu anh ta chỉ nghĩ ra một cách có thể kiếm tiền nhanh, hơn nữa còn có thể phát tài chỉ trong một đêm.
"Mẹ, mẹ đừng làm con sợ chứ. Con là con ruột của mẹ đó!" Mạc Tiểu Tân lập tức ngắt ngang bà mẹ ảo tưởng về tương lai.
"Nuôi mày hơn hai mươi năm trời, thằng nhóc con mất dạy nhà mày chưa bao giờ cho bà mẹ già của mày sống sung sướng được một ngày, bây giờ có cơ hội tốt đến thế đặt ở trước mặt, thế mà mày lại lùi bước! Mày có xứng với công sức tao ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mày không hả con?!"
Bà Tân thấy không thể đàm phán được, lập tức cau mày, bày ra vẻ mặt uy nghiêm.
"Mẹ à, mẹ có nghe nói tới câu thơ 'Mẹ hiền cầm kim chỉ, tấm áo trên người con, mẹ may cho kịp lúc, sợ con trễ ngày về' chưa? Tình yêu mà người mẹ dành cho đứa con là không vụ lợi, không cần hồi báo!" Mạc Tiểu Tân mưu toan khuyên bảo bà mẹ bỏ qua ý tưởng điên rồ kia.
"Chưa! Tao chỉ nghe thấy người ta nói 'Mẹ hiền cầm thanh kiếm, đánh lên người thằng con' thôi!" Bà Tân trừng anh ta, đập tay lên bàn cơm.
Mạc Tiểu Tân: "…"
Mạc Tiểu Tân thật sự sợ bà mẹ nghiện game của mình.
Bởi vì bà mẹ vô liêm sỉ này thật sự có khả năng làm ra chuyện bán đứng mình.
Dù sao thì tính cách của mẹ anh ta vẫn luôn tùy ý như thế. Thời trẻ cũng là thiếu nữ nghiện game, thường xuyên làm ra chuyện vô liêm sỉ như là nạp tiền vào game bằng tiền học phí.
Nếu chết trong tay người khác thì có lẽ Mạc Tiểu Tân sẽ không cam lòng, nhưng cũng sẽ chịu đựng.
Chỉ có thể nói là tại mình không che giấu kỹ càng, huống chi gây thù chuốc oán khắp nơi như thế, bị giết là chuyện bình thường.
Nhưng nếu chết trong tay bà mẹ "yêu thương nhất" của mình thì anh ta sẽ chết không nhắm mắt!
"Mẹ, mẹ mà làm thế thì con trai mẹ sẽ thật sự bị trầm cảm đấy. Mẹ nghĩ lại mà xem, sau này con trai mẹ sẽ không còn thú vui trên đời nữa, dần dần tự kỷ, mất hy vọng vào cuộc sống này, mẹ nỡ lòng nào…"
"Yên tâm đi, mẹ sẽ cổ vũ mày làm lại từ đầu. Mày cũng nên rời khỏi thế giới thực tế ảo, đối mặt với cuộc sống trong hiện thực. Chờ có tiền, đi kiếm một cô bạn gái, lái con siêu xe của mày đi khoe khoang cho thiên hạ thấy, mày nhất định sẽ phấn chấn tinh thần!" Bà Tân thấm thía khuyên bảo, đồng thời bày ra tư thế cổ vũ.
"Thế còn mẹ?"
"Mặc trang bị thần cấp khắp người, thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, trở thành người chơi đại gia mà mỗi người đều kính trọng!" Nụ cười trên mặt bà Tân dần trở nên kiêu ngạo.
Mạc Tiểu Tân: "…"
Giờ khắc này, Mạc Tiểu Tân cảm thấy mình chắc chắn là bị nhặt từ thùng rác không thể nghi ngờ.