Chính Cung Tiểu Thiếp

Chương 10.2

Bước chân của Kim Ánh Nhi lảo đảo, nhóm tỳ nữ liền tiến lên phía trước đỡ lấy nàng.

Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng cự tuyệt người khác của hắn, liền cất bước đuổi theo.

"Chàng nghe ta giải thích..."

"Quận chúa, cẩn thận kìa!" Nhóm tỳ nữ chạy sau lưng nàng.

"A..." Đột nhiên Kim Ánh Nhi ôm ngực, ngồi trên đất thống khổ thở gấp.

Bỗng chốc, Nam Cung Khiếu Thiên dừng bước chân, vọt tới bên cạnh nàng, trực tiếp bế ngang nàng lên.

Nàng níu chặt cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn vo lại thành một nắm, thở hổn hển.

"Phòng ở đâu? Còn không nhanh gọi đại phu!" Nam Cung Khiếu Thiên thô thanh ra lệnh.

Nhóm tỳ nữ vội chạy phía trước dẫn đường, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn lén bộ dạng tuấn mỹ bất phàm của Nam Cung Khiếu Thiên đau lòng vì tiểu nhân nhi trong lòng.

Hắn còn so đo với nàng làm gì chứ? Hiện giờ nàng còn sống, sức khỏe tốt, đó là chuyện tốt ngàn vàng khó mua. Nam Cung Khiếu Thiên nhìn bộ dạng thở gấp của nàng, trong lòng không ngừng tự trách bản thân.

"Kiên nhẫn một chút, lập tức không có việc gì rồi." Hắn dùng lực ôm nàng vào trong lòng.

Kim Ánh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn kề sát vào trong ngực hắn, hít sâu ngửi mùi hương mát lạnh trên người hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên tiến vào trong lòng, bước nhanh đặt nàng lên giường.

Kim Ánh Nhi vừa nằm lên giường, lập tức mở to hai mắt.

Nam Cung Khiếu Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó là tức giận trừng mắt, biết bản thân bị nàng lừa.

"Các ngươi còn không nhanh đi ra ngoài!" Kim Ánh Nhi hai tay hai chân cuốn lấy hắn, gương mặt tròn chui vào trong lòng hắn.

Nhóm tỳ nữ cười rời đi, đồng thời đóng cửa lại.

Nam Cung Khiếu Thiên kéo cổ tay Kim Ánh Nhi ra, đẩy người nàng ra sau.

Nàng ngã xuống giường, lại lập tức cuốn lấy hắn. Thấy hắn xoay người rời đi, không chút nghĩ ngợi liền giống con khỉ nhỏ trực tiếp nhảy về phía trước, trực tiếp bám lên lưng hắn.

"Đừng đi mà." Nàng nói.

"Quận chúa cành vàng lá ngọc, thỉnh tự trọng." Hắn lần nữa kéo nàng xuống để nàng ngồi trên giường, sắc mặt lạnh lùng cự tuyệt người ngoài hững hờ nhìn nàng.

Biết nàng không có việc gì là một chuyện! Biết nàng không có việc gì lại không liên lạc với hắn, lại còn giả bệnh trêu đùa hắn, cái này còn có thể nhịn thì cái gì không thể nhịn!

"Đừng gọi ta là quận chúa." Kim Ánh Nhi mở to mắt, nước mắt từ trong hốc mắt bắt đầu lăn xuống.

"Không gọi nàng là quận chúa, vậy thì muốn ta gọi nàng là gì? Ta quả thật biết một người diện mạo vô cùng giống quận chúa. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không phải là người biết rõ ta và cha nàng cùng mọi người đều lo lắng cho sự sống chết của nàng, mà vẫn bày trò trêu đùa người khác." Hắn nghiêm giọng nói, ngọc dung như phủ một lớp băng, khí thế toàn thân đều phát run.

"Ta không..."

"Nàng không cái gì!" Nam Cung Khiêu Thiên rống to một tiếng, Kim Ánh Nhi sợ tới mức động không dám động. "Nàng rõ ràng còn sống, rõ ràng sức khỏe đã không sao, lại khiến ta và cha nàng nghĩ rằng nàng đã rời xa trần thế! Nàng có biết tâm tình của chúng ta không? Nhìn chúng ta đau khổ, nàng cảm thấy dễ chịu sao?"

"Ta làm sao không nghĩ đến việc đi tìm mọi người? Ta mỗi ngày đều nằm mơ thấy chàng và cha! Nhưng ta mới xuất cung ngày hôm qua..."

"Ý nàng là, ngày hôm qua nàng đã ở tại phủ Vương gia?" Bỗng nhiên Nam Cung Khiếu Thiên tiến lại, hạnh mâu híp lại, nhìn nàng chằm chằm.

Da đầu Kim Ánh Nhi run lên lùi về sau.

"Ta...ta có lý do không thể rời đi..." Nàng nuốt một ngụm nước miếng, giả vờ dũng cảm nhếch miệng cười.

"Chân ở trên người nàng, vì sao không thể rời đi?" Nam Cung Khiếu Thiên giữ chặt hai nàng nàng, kéo nàng đến trước mặt hắn, ngọc dung trực tiếp đối mặt với nàng.

"Bởi vì ta đánh cược thua Mạc Lãng Bình." Nàng nhỏ giọng nói.

Nam Cung Khiếu Thiên cho rằng hắn không có khả năng tức giận hơn nữa, nhưng hắn sai lầm rồi!

"Nàng vậy mà lại đánh cược chuyện như thế này, khiến ta và cha nàng chịu bao nhiêu đau khổ lo lắng cho sống chết của nàng!"

"Sao có thể không cược? Nếu thắng, sau này nếu chàng hay cha cần đến Mạc Lãng Bình, thì gọi lúc nào hắn cũng sẽ có mặt đó!" Nàng nắm lấy vai hắn, muốn giải thích nói: "Đây chính là một cánh cửa tốt..."

"Nàng cho là như vậy thì ta sẽ tha thứ cho nàng sao? Đầu tiên là không cáo mà biệt, hiện giờ lại thêm trò này, nàng căn bản không đặt ta ở trong lòng!" Hắn rít gào ra tiếng, cả bản thân cũng bị tiếng hét này làm cho phát hoảng.

Kim Ánh Nhi bị tiếng hét của hắn khiến cả người giật bắn lên, ngay cả lỗ tai cũng thấy ong ong, nhưng nàng biết bản thân đuối lý, đành phải tha thiết giữ lấy ống tay áo của hắn.

"Ta không cáo mà biệt là không muốn chàng thương tâm....Cha ta vì nương ta qua đời, cả người đều không gượng dậy nổi. Nếu chàng tận mắt thấy ta chết đi, chàng sẽ khó thừa nhận. Sau, chúng ta ở trong hoàng cung..."

Nam Cung Khiếu Thiên ngắt lời của nàng, không khách khí nói: "Ở trong hoàng cung thì sẽ không thể truyền tin tức ra sao? Ba tháng qua, nàng một câu một chữ cũng không có! Ta chỉ muốn một câu nói, khiến ta biết nàng còn sống, như vậy là đủ rồi!"

"Khi ở trong hoàng cung, hơn nửa thời gian ta vẫn luôn hôn mê, dù muốn liên lạc với chàng, cũng không có cách nào--"

"Ta không muốn nghe." Sắc mặt Nam Cung Khiếu Thiên trắng bệch đẩy nàng ra, liền xoay người đi ra ngoài. "Theo ta thấy lúc nãy ở Lưu Bôi đình, bộ dạng của nàng rất vui vẻ, xem ra mọi thứ đều là tự mình ta đa tình, nàng căn bản chưa từng nhớ ta. Hiện giờ nàng đã được gọi là quận chúa, giá trị con người đã khác, nếu như cha nàng nguyện ý đi theo nàng, vậy mời nàng tự mình đón ông ấy đi, còn không hiện giờ ông ấy đang ở Nam Cung phủ rất tốt, tốt đến mức gần như sắp quên rằng ông ấy có một nữ nhi vô tình vô nghĩa!"

Nói xong, Nam Cung Khiếu Thiên đưa tay mở cửa.

"Chờ một chút!" Kim Ánh Nhi liều mình chen vào giữa hắn và cánh cửa, mở rộng hai tay ngăn cản hắn. "Ta vì chàng, chính là dùng sức chín trâu hai hổ mới sống trở về, không cho chàng nói đi là đi!"

Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt nhìn nàng, trừng mắt nhìn gương mặt tròn của nàng, trừng mắt nhìn đôi mắt đen láy tinh quái của nàng, trừng mắt nhìn nàng tức giận.

Ngực hắn cứng lại, đột nhiên đưa tay nâng mặt nàng lên.

Nàng vậy mà lại hoàn hảo đứng trước mặt hắn.

Đây là mộng sao? Có phải là do hắn nghĩ về nàng nhiều quá hay không, mà giờ ngay cả hiện thực và mộng cảnh đều không phân biệt được nữa rồi sao?

Kim Ánh Nhi nhìn ra sự sợ hãi trong mắt hắn, bàn tay nhỏ bé phủ lên tay của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta thật sự còn sống." Nước mắt nàng bắt đầu rơi xuống nói.

Nam Cung Khiếu Thiên cúi đầu hung hăng chiếm lấy đôi môi của nàng, cuồng loạn đoạt lấy hương vị của nàng, thẳng đến khi hắn cảm thấy đủ, xác định thiên hạ trong lòng không phải giả, thân thể của nàng thật sự là kề sát trong lồng ngực của hắn, hắn mới từ từ nới lỏng kiềm chế.

"Nói rõ ràng mọi chuyện cho ta." Hắn ra lệnh.

Nàng ôm môi bị hôn đến phát đau, trước nhìn hắn một cái rồi mới chậm rãi nói: "Nói đến nhân duyên mọi chuyện, tính ra chàng còn giúp ta một đại ân."

Lông mày Nam Cung Khiếu Thiên nhăn lại, một lời không nói trừng mắt nhìn nàng.

"Mạc Lãng Bình nói nội tạng của ta bị thương rất nặng, nếu muốn làm chậm lại chuyển biến xấu, tranh thủ thời gian sống sót, chỉ có thể đi vào hầm băng trong hoàng cung để chữa thương. Nhưng hoàng thượng làm sao có thể để cho một người sắp chết đi vào hầm băng, cho dù Mạc Lãng Bình thông đồng với thần quan, nói cái gì mà mệnh của ta cùng tuổi với vương triều, Thượng không nên tuyệt, hoàng thượng vẫn cảm thấy uế khí, không đáng tin. Thẳng đến khi hoàng thượng biết ta là thê tử của chàng, nhớ đến chàng từng vì cầu phúc cho ta mà đánh một trăm tiếng chuông, quyên góp một vạn kim, mới mềm lòng đồng ý cho ta vào hầm băng."

Kim Ánh Nhi nhớ lại ba tháng qua, cảm thấy như đã qua cả một đời, không khỏi kề sát vào người hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên bất giác ôm chặt nàng hơn, thế nào cũng không ngờ được hành động lúc trước của hắn lại ảnh hưởng đến vận mệnh của nàng.

"Thân mình của nàng lúc đó, làm sao có thể chịu được ba tháng trong hầm băng?" Hắn nhịn không được giữ lấy tay nàng, đau khổ hỏi.

"Ba tháng này cũng không dễ dàng vượt qua, ta bị lạnh đến mức luôn hôn mê, càng không ngừng nôn ra máu đen, Mạc Lãng Bình còn mổ bụng ta..."

Mổ bụng...Nam Cung Khiếu Thiên đẩy nàng ra, sắc mặt trắng bệch tìm ghế thái sư ngồi xuống.

Kim Ánh Nhi cũng đi theo đến bên người hắn, tiếp tục nói: "Mạc Lãng Bình tìm một loài bọ, có thể ăn đi chỗ bị thương của ta. Hắn còn cắt đi một phần ruột của ta. CHàng có biết khi bị loài bọ đó cắn vào ngũ tạng có bao nhiêu đau đớn không?" Nàng nhớ lại cảm giác đau đớn đó, trên trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh, thân mình cũng chen đến cuộn tròn bên người hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên vội vàng ôm nàng lên đùi mình, dùng toàn lực ôm lấy nàng, giống như làm như vậy sẽ giúp nàng đuổi đi cảm giác đau đớn lúc đó.

"Khi Mạc Lãng Bình thi thuật, sức khỏe của ta rất yếu, luôn hôn mê đến cả canh cũng không thể uống nhiều. Mỗi lần bị bọ cắn, đao của hắn cắt đi một khối, ta liền đau muốn chết đi. Nhiều lần, đau đến ngất đi, lại đau mà tỉnh. Nếu không phải dựa vào ý niệm phải sống để gặp chàng, vài lần đều muốn cầm dao kết thúc mọi chuyện...."

Sắc mặt hắn trắng bệch thở dốc vì kinh ngạc, ôm chặt nàng trước ngực.

"Sau đó, sức khỏe của nàng dần tốt lên sao?" Giọng nói của hắn khàn khàn, bất tri bất giác đã bị dọa khiến cho cả lưng đầy mồ hôi lạnh.

"Dần dần cũng có chuyển biến tốt lên, máu đen nôn ra dần ít đi, từ một bát còn nửa bát." Nàng lè lưỡi cười khổ, phảng phất như vẫn còn mùi vị đó ở trong miệng. "Lúc đó, cũng nhờ Thạch Ảnh vận khí trong cơ thể ta, bằng không ta cũng rất khó sống được qua thời gian đó..."

"Sức khỏe hiện giờ của nàng thế nào rồi?" Hắn nâng cằm nàng lên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

"Mọi thứ đều tốt, Mạc Lãng Bình dặn rằng không thể để mệt nhọc, bằng không bị bệnh thì sẽ rất nặng." Nàng nhún vai nói. Đại nạn không chết, ốm đau sau này đối với nàng mà nói, tất cả đều không có gì phải sợ hãi nữa.

"Vậy vừa rồi ở ngoài nàng còn dám chơi đùa như vậy, vạn nhất không cẩn thận ngã xuống ao, bị cảm lạnh thì phải làm sao?" Hắn không khách khí gõ một cái xuống đầu nàng.

"Bảo ta cả ngày ở trong phòng, sống như vậy so với chết thì có gì khác nhau đâu." Nàng bĩu môi, không vui nói.

"Còn nói những lời nói trẻ con như vậy, xem ta trở về sẽ giáo huấn nàng như thế nào!" Ngọc mâu uy hiếp trừng mắt nhìn nàng, không vui mắng thẳng vào mặt nàng.

"Chàng đồng ý để ta trở về?" Hai mắt Kim Ánh Nhi sáng rực lên, lập tức ôm lấy cánh tay của hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên chật vật tránh ánh mắt của nàng, lập tức lạnh mặt, quay mặt đi.

"Ta không tha thứ cho nàng việc sức khỏe đã tốt lại không lập tức thông báo cho ta, so với ta và cha nàng quan trọng hơn sao?"

"Không có gì quan trọng bằng chàng và cha, cho nên ta mới có thể cùng Mạc Lãng Bình đánh cược -- đánh cược sau khi rời khỏi hoàng cung, có thể chịu được mười ngày không liên lạc với chàng. Nếu như ta có thể, hắn liền thua, đồng ý sau này khi cần thiết sẽ cứu hai người một mạng, ta cũng là có nỗi khổ tâm mà!" Nàng kích động lớn tiếng nói.

"Ta căn bản không nhận được tin tức của nàng, nàng làm sao có thể thua?" Hắn không tin lườm nàng một cái.

"Ngày đầu tiên ta rời khỏi hoàng cung --- cũng là ngày đầu tiên đến Chử vương phủ, ta liền không nhịn được vụng trộm viết thư tay cho chàng, kết quả bị Mạc Lãng Bình bắt được..."

"Nàng viết thư cho ta?"

"Rất giỏi phải không, ngay cả ta cũng bội phục bản thân mình." Kim Ánh Nhi đắc ý nhếch miệng cười, mới mở miệng liền không dừng lại được. "Thạch Ảnh dạy ta viết chữ, tuy rằng ta vẽ bùa tương đối thành công. Tóm lại, ta cùng Mạc Lãng Bình đánh cược thua rồi. Cho nên, bị phạt ba mươi ngày không được liên lạc với chàng, bằng không Mạc Lãng Bình sẽ không quản bệnh của ta. May mắn ta thông minh hơn người, nghĩ ra yến hội Lưu Thương này có cách nhờ Vương gia mời chàng đến...Đúng rồi, hôm nay sao chàng đến trễ vậy, ta còn tưởng chàng không đến. Còn có, còn có, ta còn không chưa nói cho chàng biết vì sao Chử Vương gia làm sao lại nhận ta làm nghĩa nữ..."

Ba tháng không gặp, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn. Kim Ánh Nhi nói rất nhanh, một lát liền đỏ mặt thở gấp.

"Được rồi, đừng vội như vậy." Nam Cung Khiếu Thiên nhìn sắc mặt nàng không tốt, lập tức giúp nàng xoa lưng, không cho nàng nói tiếp.

Kim Ánh Nhi nghe lời ngả vào ngực hắn, nhưng cũng không tự giác xoa nhẹ mắt.

"Mệt mỏi sao không nói sớm." Nam Cung Khiếu Thiên thấy thế, lập tức ôm nàng đến nằm xuống giường. "Nhắm mắt nghỉ ngơi."

"Ta muốn về nhà nghỉ ngơi, muốn gặp cha."

Kim Ánh Nhi có gối không nằm, cố tình lại dựa vào người hắn.

Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt nhìn nàng cười cười, nghĩ đến nàng sợ hắn bị đau khổ giày vò, vậy mà lại tự mình chọn cô độc chờ cái chết. Ngay cả thật vất vả mới sống trở về, lại còn toét miệng cười hì, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Nàng là tên lừa gạt tâm người khác, đến khi nào mới khiến người khác không thương nàng nữa chứ?

Chẳng qua là, nàng không có việc gì, còn sống trở lại bên hắn rồi.

Nam Cung Khiếu Thiên cúi người xuống, dùng đôi môi của hắn hôn lên mắt nàng, tai nàng, mũi nàng, đôi môi, rồi hôn lên trên mạch đập trên cổ của nàng.

Kim Ánh Nhi nhìn đôi môi hắn từ từ nở nụ cười tuyệt mỹ, liền ôm lấy mặt hắn.

"Sao chàng nhìn vẫn đẹp trai như vậy...Một chút cũng không có vì tình mà gầy yếu...Chính là bề ngoài đáng giận này suốt ngày xuất hiện trong mộng của ta..." Nàng dùng sức cắn môi hắn một cái.

Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu mút lấy môi nàng, thẳng đến khi nàng không tự kìm hãm được khẽ rên nhẹ một tiếng, lúc này mới bỏ qua cho nàng.

"Đừng hòng nghĩ đến ta sẽ buông tay nàng ra." Lúc này, đổi lại là hắn hung hăng cắn môi nàng.

"Mạng người dài ngắn cũng không biết trước được, nên buông ra thì vẫn là buông ra." Kim Ánh Nhi vỗ về gương mặt hắn, đã gần chết một lần, hiện giờ càng lúc nàng càng tin tưởng cảm giác nắm chặt nhân sinh, mới có thể không tiếc nuối.

"Nàng sống lâu một ngày, ta lại được lợi một ngày." Hắn khàn giọng nói.

"Nghĩ như vậy liền được rồi." Nàng khen ngợi vỗ vỗ tay hắn.

"Còn có mặt mũi giáo huấn ta, ta còn chưa tính toán rõ với nàng..."

"Ai nha, đừng nói nữa...Ta choáng váng, muốn ngủ..." Kim Ánh Nhi chơi xấu vùi mặt vào ngực hắn, ngọt ngào cười.

Hiện giờ nàng chỉ muốn cùng hắn ôm nhau như vậy, chuyện còn lại, ngày mai rồi lại nói.

Mà Nam Cung Khiếu Thiên nhìn người như kẹo mạch nha bám lấy hắn trong lòng, tự nhiên luyến tiếc cự tuyệt lời nàng. Huống hồ, hiện giờ hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ôm chặt lấy tiểu nữ nhân này mà thôi.

Cuối cùng -- Lại được ở bên nhau!
Bình Luận (0)
Comment