Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 8

"Mình buồn lắm, rất là buồn.”  Lộ Chiêu Đệ ghé vào bàn viết nhật ký, đôi mắt sưng như quả hạch đào, tiếng khóc lóc ầm ĩ của mẹ ngoài cửa sổ đã giảm dần, chỉ còn tiếng bố đang dỗ dành mẹ, cô siết chặt nắm tay, gắt gao bịt chặt miệng, chỉ sợ để lộ ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Mỗi lần cô viết một câu thì nước mắt rơi thành một hàng xuống giấy khiến chữ viết lập tức bị nhoè đi.

"Mọi người cười nhạo mẹ mình ngay cả trứng cũng không sinh được, vậy thì mình đây tính là cái gì?

Mình là nhặt ở thùng rác ven đường sao?

Hay chỉ có con trai mới được chân chính coi là con?.....

Mỗi lần mẹ đòi phải ly hôn, mình mất hồn mất vía, sợ hãi vô cùng, mặc dù trong căn nhà này không có ai thương mình nhưng thứ mình sợ hơn đó là ngay cả nhà cũng không có....”  Viết đến đây, tay Lộ Chiêu Đệ run đến mức ngay cả bút cũng không cầm được, bởi vì kìm nén, cô khóc đến mức thở hổn hển, ngực đau, đầu đau, mắt cũng đau, giống như trên người chỗ nào cũng đau vậy.

Nước mắt ẩn nhẫn đã lâu rất lâu rồi, muốn mượn lúc này hoàn toàn khóc khô luôn đi, những bất bình trong lòng như hóa thành lưỡi dao sắc bén cứa từng nhát từng nhát vào lòng cô.

Trần Niên không biết Lộ Chiêu Đệ khóc đến đau lòng như vậy, cô vừa mới xào xong một đĩa khoai tây và ớt xanh thái sợi, chuẩn bị mang vào phòng ăn, không ngờ vừa mới quay người đã nhìn thấy bà ngoại ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà, trong tay cầm kim chỉ, đang run run rẩy rẩy may quần áo cho cô.

"Bà ngoại?" Trần Niên dùng sức chớp hai mắt.

Bà ngoại ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo sự yêu thương mà cô rất quen thuộc: "Niên Niên, bả vai cháu là hàm răng à, sao lại cắn nát chỉ thế này?

May là bà biết may vá, đảm bảo may xong là một chút dấu vết cũng không nhìn ra...."

"Bà ngoại!" Trần Niên vừa mừng vừa sợ, bưng đĩa chạy vội qua: "Bà nhận ra cháu à?"

"Nói lời ngốc gì thế?" Bà ngoại oán trách, chọc tay vào trán cô một chút: "Còn chưa ăn cơm sao?

Ăn nhanh đi, bà làm một lát nữa là xong rồi".

Trần Niên làm sao mà tránh ra được, cô cẩn thận nhìn lại bà một lượt từ đầu đến chân, bà ngoại ngồi dưới ánh sáng mặt trời, nhìn qua vô cùng hiền lành sinh động, vết chân chim nơi khoé mắt thật sâu, khi cười lên lộ ra từng hàng nếp nhăn.

"Nhìn bà làm cái gì?

Đi ăn cơm đi".

Bà ngoại bĩu môi ý bảo cô vào nhà.

Trần Niên cũng cười theo, tiếng cười như chuông bạc trong trẻo êm tai: "Cháu chờ bà cùng ăn".

Bà ngoại không có cách nào bảo cô vào nhà, đành đứng dậy đi cùng cô.

Nửa tiếng sau, bà cháu hai người đối mặt ăn cơm xong, Trần Niên dành lấy việc rửa bát, cô rửa sạch rồi lau khô tay đi ra, bà ngoại đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới tán cây, trong tay bà cầm đôi giày của cô, lật qua lật lại xem, miệng còn thắc mắc: "Đôi giày này không phải vừa mới mua được hai ngày ư?

Sao lại mòn tới nỗi này?"

"Niên Niên, chân của cháu ăn cả giày đúng không?"  Bà ngoại còn thật sự nhìn về phía chân của cô kiểm tra đi kiểm tra lại.

Trần Niên dở khóc dở cười đi qua, cô nhẹ nhàng ôm bà ngoại từ phía sau, cổ họng có một dòng chua xót lẫn vui mừng như muốn tràn ra, một chữ cô cũng không nói nên lời.

"Lớn như vậy mà còn làm nũng bà ngoại".

Bà ngoại nhéo nhéo chóp mũi cô.

"Vâng...."  Bầu trời trong vắt như được rửa qua.

Phóng mắt nhìn, xung quanh đều là ánh sáng, ngay cả lá cây cũng mang một màu xanh đặc biệt rõ nét, trên cây là tiếng ve sầu kêu râm ran không hề mỏi mệt, Trần Niên nghĩ thầm.....

nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này thì tốt biết bao.

Bà ngoại ngáp một cái thật to, nhịn không được lẩm bẩm: "Sao vừa ăn no đã buồn ngủ vậy nè?"

"Bà ngoại, cháu đưa bà vào nghỉ ngơi nhé".

Mắt bà ngoại hầu như không mở nổi nữa, Trần Niên đỡ bà đi vào nhà, bà còn không quên dặn dò: "Niên Niên, cháu phải nhớ làm bài tập, còn nữa, cháu mua một đôi giày mới đi..."  Trần Niên liên tục đáp lời.

Bà ngoại nằm xuống đã ngủ ngay, hô hấp vững vàng ổn định, Trần Niên đứng bên giường trông bà một lát rồi mới đi ra ngoài.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, tâm tình Trần Niên càng đẹp hơn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cô làm hai bài Anh văn rồi sau đó buông bút, ngồi nghịch một lát cô lại thấy hứng thú với việc thí nghiệm vật lý.

Trần Niên cắt giấy bạc theo kích thước thích hợp rồi dán vào các góc của hai cái hộp một lớn một nhỏ, sau đó lại cầm một thanh sắt, dùng kìm bẻ cong chế thành một cái giá, hộp to đặt bên dưới, hộp nhỏ treo bên trên, để vào bên trong một nắm gạo, sau đó chế thêm một tấm chiết xạ ánh sáng, như vậy là một thiết bị nổ bỏng ngô đơn giản đã hoàn thành.

Trần Niên chọn vị trí ánh nắng mặt trời tốt nhất ở trong sân, mang thiết bị qua để đó, tiếp theo chỉ cần chờ là được.

Thời gian yên lặng trôi qua.

Chờ đến lúc Lộ Chiêu Đệ qua rủ Trần Niên đi học thì bên trong hộp đã nở đầy cốm, hình như nổ quá sớm nên hơi cháy một chút, tỏa ra mùi hơi khét, cũng may phần lớn cốm vẫn ăn được, không tệ lắm.

"Em đang làm gì thế?"  Lộ Chiêu Đệ tò mò đi qua, trừ bỏ hai mắt vẫn hơi sưng thì trên mặt đã không nhìn ra điều gì khác thường, thậm chí cô ấy còn có thể cười cười nói nói.

Trần Niên cúi đầu nhặt cốm, cầm một nắm trong tay đưa về phía Lộ Chiêu Đệ, cô đắc ý nhướng mày, hai mắt sáng lên: "Nếm thử một chút xem, cốm mặt trời đó.

A, chị vừa khóc à?"  Lộ Chiêu Đệ ngượng ngùng khẽ vuốt vuốt tóc.

Trần Niên nhớ tới tình hình nhà chị ấy, ầm ĩ đến gà bay chó sủa, trong lòng chị ấy có lẽ vô cùng khó chịu nhưng lại không dám phát tác trước mặt bố mẹ, đành phải trốn ra một chỗ khóc.

"Đừng quá khó chịu." Trần Niên lại đưa cho chị ấy thêm mấy hạt cốm, "Sau này nhất định sẽ tốt hơn."

"Sau này?" Lộ Chiêu Đệ cảm thấy từ này quá xa lạ, không nhịn được khẽ hỏi, "Sau này là bao giờ?"  Trần Niên chăm chú suy nghĩ: "Có lẽ là đến lúc thi đại học xong?

Chị có thể đi học đại học ở một thành phố thật xa, tốt nghiệp đại học xong thì ở lại làm việc, sinh sống, sau đó thì tìm người mình thích để kết hôn, lập gia đình..."  Sự tưởng tượng của Trần Niên đối với ”sau này” cũng rất có hạn, không nghĩ được tiếp bèn nói: "Tóm lại, thi đại học xong chị sẽ tự do, tất cả sẽ tốt thôi."  Tương lai có thể học đại học hay không còn chưa biết được đâu.

Nghĩ như vậy, Lộ Chiêu Đệ không kiềm được cảm giác mất mát, một người có ngoại hình bình thường lại không tinh thông cái gì như cô, phía sau còn có một gia đình cực phẩm thì làm gì có nam sinh nào thích cô chứ?

Lộ Chiêu Đệ thở dài trong âm thầm, quay đầu sang chỗ khác thì vừa lúc thấy người trước mặt đang phồng miệng trợn má giả làm mặt quỷ để dỗ cô vui vẻ, Lộ Chiêu Đệ bèn "Xì" một tiếng nở nụ cười, cố gắng khiến nụ cười trở nên lớn nhất có thể: "Xấu chết đi được."  Thật ra không phải như thế đâu.

Cô mềm lòng lại có chút hâm mộ nghĩ, một cô gái xinh đẹp, ngũ quan linh động thì giả làm mặt quỷ nghịch ngợm cũng vô cùng đáng yêu.

"Đừng khó chịu nữa nhé, chị cười rộ lên xinh lắm ấy." Hai tay Trần Niên dâng cốm lên: "Này, toàn bộ để cho chị ăn."  Lộ Chiêu Đệ không khách khí nhận lấy: "Em nhanh chóng dọn dẹp một chút, không thì lại đi học muộn."  Trần Niên vội vàng chụp ảnh thiết bị làm bỏng cùng thành phẩm, đăng lên vòng bạn bè: "Cốm mặt trời, crack crack, vô cùng giòn."  Đăng tải thành công, cô luống ca luống cuống thu dọn sách vở, cùng Lộ Chiêu Đệ ra khỏi cửa.

Hai chị em đạp xe xuyên qua con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, tiếng nói chuyện cũng dần dần theo gió bay xa------  "Kể với chị một chuyện vui nè, giữa trưa bà ngoại tỉnh dậy, bà không chỉ nhận ra em mà còn khâu quần áo cho em nữa."Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện

"Thật thế à! Thế thì thật sự là quá tốt!"

***

*  Hai chị em cùng nhau tới trường học, hẹn nhau tan học sẽ cùng về.

Không ngờ buổi chiều khi tan học Lộ Chiêu Đệ phải ở lại họp ban cán sự tạm thời, Trần Niên đành về nhà một mình trước.

Sân nhỏ được ánh nắng mặt trời chiếu cả một ngày bốc lên hơi nóng.

Trần Niên ngồi bên cạnh giếng nước, nóng đến mặt mũi đỏ bừng, cô cầm di động chậm chạp gõ tin nhắn: "Mẹ ơi, về sau con đi học ở Nhất Trung, bà ngoại ở nhà phải sắp xếp thế nào?"  Tất nhiên cô biết nhà cậu là lựa chọn tốt nhất, nhưng mợ còn ở đó....

Vốn trước kia sân hai nhà thông với nhau thành một sân, sau này Miêu Phượng Hoa gọi người xây một bức tường thấp ngăn đôi, một mặt là chia nhà nhưng đồng thời cũng phủi luôn trách nhiệm phụng dưỡng mẹ chồng.

Việc này nhắc đến thì rất dài dòng.

Sau khi bố Trần Niên qua đời, Lộ Như Ý mang theo con gái về nhà mẹ đẻ, Miêu Phượng Hoa cho rằng đây là "tu hú chiếm tổ chim khách", chiếm hết tiện nghi của mình, đương nhiên không đồng ý.

"Cô muốn dẫn con của chồng trước ở trong nhà của tôi, ở trong phòng của tôi, như vậy thì cô phụng dưỡng luôn cả mẹ cô đi."  Lộ Như Ý cũng là một người kiên cường: "Tôi chăm thì chăm!"  Lúc ấy Trần Niên còn nhỏ, cũng chỉ nghe mẹ kể lại vài lời cho nên lúc này cô nhìn chằm chằm bức tường thấp, không khỏi lo lắng.

Đáng tiếc đợi nửa tiếng sau Lộ Như Ý vẫn không hồi âm, nhưng lại có tin nhắn từ bạn bè trên Wechat, cô ấn vào thì thấy phía dưới ảnh đăng cốm mặt trời có thật nhiều bình luận và khen ngợi.

Trần Niên chạm đầu ngón tay vào mục thông báo ở trên cùng: một phút trước, từ....cyf!  Cô nhanh chóng mở khung chat, gửi đi một tin nhắn thoại.

"Cơ trưởng, buổi chiều em tan học về nhà, đi ngang qua ngôi nhà mà trước kia anh mua vải thì vừa lúc nhìn thấy có người cũng đến mua, anh có biết bà chủ bán cho người ta bao nhiêu một cân không?"  Lúc này Trình Ngộ Phong đang ở văn phòng sân bay, vừa mới kết thúc một cuộc họp ngắn, anh lấy di động ra xem tin tức về công tác làm việc của bộ phận bay, đúng lúc tin nhắn của Trần Niên gửi tới nên anh hồi âm rất nhanh.

cyf: "Bao nhiêu?"  Trần Niên: "So với anh mua thì đắt gấp ba."  Trình Ngộ Phong hơi kinh ngạc, anh đi ra khỏi văn phòng, người đối diện đi tới chào hỏi cùng anh, anh gật gật đầu coi như đáp lại, di động rung nhẹ, lại có tin nhắn mới.

"Cơ trưởng, anh có biết vì sao giá cả lại khác biệt nhiều như vậy không?"  Trình Ngộ Phong cũng muốn biết nguyên nhân: "Vì sao?"  Vừa mới gửi giọng nói đi, anh còn nghi ngờ chuyện khác hơn, anh biết tính mình vô tâm, ít khi bị những việc bên ngoài công việc hấp dẫn, nhưng đối với cô bé này dường như lại đặc biệt hơn, loại cảm giác này hình dung như thế nào nhỉ? Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full

Giống như là anh vốn định đi lên gác lại bị người ta dẫn đi xuống tầng, ra ngoài ngắm trăng ngắm hoa vậy.

Vấn đề là, loại "dẫn" này cũng không có vẻ cố ý, anh đi theo xuống dưới vô cùng tự nhiên.

Tình cảnh anh lừa gạt cô lần mua vải đó như mới phát sinh ngày hôm qua, Trần Niên không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Anh thật sự không biết à?"  cyf: "Ừ."  Trần Niên định nói cho anh biết — bởi vì người mua vải lần này chính là một ông chú béo mập có cái đầu hói, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt đen láy kia xoay tròn nghịch ngợm một cái, xóa hết ký tự vừa nhập, đổi thành: "Thật là khéo, em cũng không biết."  Giọng điệu lúc trước của cô nghe có vẻ không giống như không biết, Trình Ngộ Phong bật cười, cố tình không hỏi tiếp như ý muốn của cô mà chuyển để tài.

cyf: "Trần Niên, em học Vật lý giỏi không?"  Trần Niên vô cùng khiêm tốn: "Cũng tạm được." Hơi nỗ lực thêm một chút thì lấy giải nhất cuộc thi Vật lý toàn quốc không thành vấn đề.

cyf: "Tôi có một đứa cháu cũng học khoa Vật lý, gần đây nó bị một đề Vật lý gây khó khăn, có thể nhờ em hỗ trợ không?"  Trần Niên đương nhiên vô cùng tình nguyện.

Trình Ngộ Phong nhanh chóng gửi đề bài qua cho Trần Niên, lại hỏi cô mấy ngày gần đây có mơ thấy ác mộng không?

Tin nhắn thoại của anh vừa gửi qua, di động lại vang lên, màn hình nhảy lên hai chữ: "Chú Diệp."  Anh tiếp nhận cuộc gọi: "Chú Diệp ạ."  Phải sau hai ba giây yên lặng, bên kia mới truyền đến giọng nói mệt mỏi của Diệp Minh Viễn: "Ngộ Phong, cảnh sát vừa mới liên hệ với chú, nói là Phương Đức Bình đã thú tội."  Trình Ngộ Phong lẳng lặng nghe tiếp, ánh mặt dần tối xuống.

"Gã nói Tiểu Diệp bị sốt cao, nóng đến mức hơi thở thoi thóp, ngay cả nước cũng không bắt nó uống vào được....

Gã bèn ném con bé xuống....."  Từ phía cảnh sát bên kia nghe được mấy thông tin này xong, Diệp Minh Viễn đau đớn như bị người ta dùng dao cùn khoét lấy trái tim, cả lồng ngực trống rỗng, máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.

"Ngộ Phong, chuyện này chú không dám nói cho dì Chiêu biết, chú nghe xong còn không thể chịu nổi, không thể chịu nổi!!!!" Thanh âm Diệp Minh Viễn nghẹn ngào đến mức phát run, cổ họng như có một bó châm, phát ra mỗi chữ đều vô cùng đau đớn đến cuộn người lại, thanh âm suy yếu như vậy truyền vào tai Trình Ngộ Phong —  "Tiểu Diệp của chú rất có thể.......đã không còn.......trên đời nữa."

***
Bình Luận (0)
Comment