Năm nay, đợt tuyết đầu mùa ở thành phố A rơi vào ngày cuối cùng của năm, ngày kế tiếp chính là Tết Tây, cũng là ngày cưới của Trình Ngộ Phong và Trần Niên.
Hoàng hôn buông dần, ánh đèn rực sáng.
Trần Niên bước tới từ sân sau, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, cô đặt xuống nhành mai vừa mới cắt rồi liên tục xoa tay, từng luồng hơi ấm màu trắng như những sợi tơ tràn ra khỏi kẽ ngón tay dần dần tan biến.
Dung Chiêu bước đến phủi nhẹ hết lớp tuyết trên vai Trần Niên rồi lại dúi vào tay cô một cốc sữa bò nóng: “Uống nhanh để làm ấm cơ thể.”
Trần Niên cầm cốc, hai ba ngụm đã uống hết non nửa, cảm nhận dòng sữa nóng chảy từ yết hầu xuống đến dạ dày, hơi ấm cũng phát ra từ đó mà lan khắp toàn thân.
Hai ngày nay nhiệt độ hạ thấp đột ngột nên bên ngoài rất lạnh, cô ở thành phố A đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa thích ứng được.
Ký ức liên quan đến mùa đông ở thị trấn Đào Nguyên nhiều lắm cũng chỉ là sáng sớm thức dậy thấy sương trắng đọng đầy trên những ngọn cỏ khô ngoài sân.
Ở thị trấn chưa từng có tuyết rơi, ngay cả đông đá cũng là chuyện rất hiếm gặp, Trần Niên nhớ có một năm hồ nước và dòng sông nhỏ nơi đó đóng băng, cô hưng phấn tới mức chỉ mang dép chạy ra khỏi nhà, sau khi trở về thì hai chân đã cóng đến mất hết cảm giác.
Trời lạnh cũng có chỗ tốt của trời lạnh, buổi tối có thể hứng nửa bát nước, cho vào một chút đường, sau đó đặt dưới mái hiên, nếu cả đêm không bị con mèo nào đi ngang làm đổ thì sáng hôm sau đã có thể ăn được một bát đá ngon lành.
Khi ấy, niềm vui và những khát vọng đều rất đơn thuần.
Chớp mắt một cái đã vài chục năm trôi đi, ngày mai thôi, cô sẽ chính thức trở thành vợ người ta nhưng những ký ức này lại rõ ràng như chỉ mới xảy ra hôm qua.
Có một vài dấu ấn lưu lại trong đời người sẽ không bao giờ bị thời gian làm cho phai nhoà.
“Niên Niên, con đừng đứng ở đấy nữa.” Diệp Minh Viễn gọi cô, “Mau đến đây ngồi này.”
Trên bàn đặt một cái lò điện, trên lò đang hâm nóng bình rượu hoa điêu, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Dung Chiêu không thể uống rượu vì lý do sức khỏe, Trần Niên lại có tiếng “một ly đã say” nên vào ngày trọng đại như hôm nay mà Diệp Minh Viễn chỉ có thể tự uống hai chung rượu cho đúng với tình hình.
Rượu xuống bụng, lồng ngực như có một mồi lửa phừng lên, Diệp Minh Viễn híp mắt hài lòng: “Rượu ngon.” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
Trần Niên bị ông nhử mồi khiến lòng ngứa ngáy, tuy tửu lượng không cao nhưng cô vẫn rất thích uống rượu, thế là Trần Niên chủ động đưa cái chung không qua, nở nụ cười xinh đẹp: “Bố....”
“Niên Niên,” Dung Chiêu lên tiếng, “Ngày mai….”
“Không sao.” Diệp Minh Viễn cười nói, “Uống chút đỉnh sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
Ông thật sự đổ vào chung một chút rượu hoa điêu màu vàng nhạt.
Trần Niên khẽ nhấp một ngụm, vẫn chưa nếm ra vị gì thì rượu đã xuống cổ họng, cô nhấp thêm ngụm nữa, chung rượu đã thấy đáy.
Trần Niên uống rượu dễ đỏ mặt, Dung Chiêu thấy khuôn mặt con gái đỏ như đánh má hồng thì lo lắng, hỏi: “Niên Niên, con ổn không?”
Trần Niên lắc đầu: “Con không sao đâu mẹ.”
Tuy mặt nóng bừng nhưng suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Lộ Chiêu Đệ vừa trở về từ buổi tăng ca chỗ văn phòng luật, cô bước vào mang theo một thân hơi lạnh, trong phòng ấm áp khiến Lộ Chiêu Đệ không nhịn được rùng mình.
Trần Niên là người đầu tiên nhìn thấy: “Chiêu Đệ.”
Lộ Chiêu Đệ cười cười, nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, con xin lỗi, vào phút chót gặp phải chuyện gấp cần xử lý.”
“Sao lại ăn mặc phong phanh thế này.” Dung Chiêu vội vàng lấy áo khoác trên ghế sô pha khoác lên người cô, “Con ăn cơm chưa? Nếu chưa thì mẹ kêu chị Trương đi nấu thêm một phần cho con.”
“Con ăn rồi ạ.”
“Con bé này,” Dung Chiêu thở dài, “Mới mấy ngày không gặp mà sao trông gầy hơn vậy.”
Sắc mặt cũng có vẻ không tốt, thường xuyên thức đêm làm việc, áp lực lại lớn như thế, làm sao mà tốt được? Dung Chiêu nghĩ thầm, phải tìm mấy món ăn bổ dưỡng để bồi bổ thân thể cho con bé mới được.
“Mẹ không biết đấy thôi, cái này chính là vẻ đẹp mình hạc xương mai đang thịnh hành hiện nay đấy.”
“Mẹ chẳng thấy thế này có gì đẹp.” Dung Chiêu khẽ chọt lên trán con gái một cái, “Con gái con lứa phải chú ý thân thể mình cho tốt, đó mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Mẹ nói đúng lắm!” Cây-cỏ-đầu-tường Trần Niên nhanh nhẹn đổi hướng, “Sau này mẹ hãy giám sát Chiêu Đệ nhiều hơn chút nữa, con bé giỏi nhất là không nghe lời đó.”
Lộ Chiêu Đệ khẽ nhún vai, làm ra vẻ vô tội, “Mẹ nuôi, mong mẹ hãy đối xử công bằng đi ạ.”
Ví dụ như canh bổ gì đó, tất cả hãy làm thành hai phần.
Trần Niên: “.....”
“Chiêu Đệ, con tới uống với bố hai chung nào.”
“Vâng ạ.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố TruyenGG
Lộ Chiêu Đệ ngồi xuống ghế sô pha, cơ thể đã không lạnh nhưng cô vẫn khép lại áo khoác mà Dung Chiêu khoác cho, thứ cô đang hưởng thụ không còn là độ ấm cơ thể nữa.
Cô nghĩ chuyện may mắn nhất cuộc đời này của mình chính là được gặp cả nhà Trần Niên, những tình thương mà cô thiếu hụt trong quá khứ cũng đã được bù đắp từ họ.
Diệp Minh Viễn hỏi: “Chiêu Đệ, nghe nói con sắp mở văn phòng luật?”
Lộ Chiêu Đệ đáp: “Con hùn vốn cùng với mấy anh chị đi trước ở chỗ làm cũ ạ.”
Sự cố gắng của Lộ Chiêu Đệ trong mấy năm nay, Diệp Minh Viễn đều nhìn thấu, ông vừa vui mừng lại vừa xót xa vì cô đã vất vả: “Nếu tương lai gặp phải vấn đề gì lớn, con phải nhớ kỹ rằng nhà họ Diệp vĩnh viễn là chỗ dựa cho con.”
Trọng lượng của câu nói này rất nặng, hầu như khiến Lộ Chiêu Đệ ứa nước mắt, cô hít hít mũi: “Con cám ơn bố nuôi.”
“Chỉ có điều con muốn tự mình thử sức một lần.”
Diệp Minh Viễn mỉm cười gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Con bé này thực chất là một người thận trọng, nếu đã ra quyết định như vậy tất nhiên đã cân nhắc kỹ càng rồi.
Ngoài cửa sổ trăng treo đầu cành, tuyết rơi lác đác.
Diệp Minh Viễn nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thấy kim giờ vừa vượt qua số 9, ông bèn đặt chén rượu xuống: “Niên Niên, Chiêu Đệ, ngày mai còn phải thức sớm, các con đi ngủ đi.”
“Dung Dung, chúng ta cũng về phòng thôi.”
Dung Chiêu nói: “Tối nay em muốn ngủ cùng con.”
Diệp Minh Viễn đành phải về phòng một mình, mặc dù bình thường ông ngủ không sâu, vợ lại không ở bên cạnh những để cho chắc ăn, ông vẫn đặt đồng hồ báo thức.
“Niên Niên, con đặt báo thức không?”
“Không cần đâu ạ. Con có đồng hồ sinh học rồi đây.”
Lộ Chiêu Đệ thường hay thức đêm làm việc, ăn uống qua loa nên sinh hoạt đảo lộn tứ lung tung, sợ có gì ngoài ý muốn, cô nghĩ nghĩ rồi vẫn đặt báo thức.
Trên chiếc giường thật lớn, ba mẹ con cùng nhau nằm, thì thầm to nhỏ không hết chuyện.
Màn hình điện thoại của Trần Niên thỉnh thoảng lại sáng lên, Lộ Chiêu Đệ nhìn bộ dạng như vậy, không cần nghĩ cũng biết đầu dây bên kia là quý ông họ Trình.
Không biết qua bao lâu, Dung Chiêu quen ngủ sớm nên hô hấp đã đều đều, Lộ Chiêu Đệ cũng không mở mắt nổi, chỉ có Trần Niên là tỉnh như sáo cầm điện thoại nói chuyện phiếm, Lộ Chiêu Đệ đẩy đẩy Trần Niên: “Niên Niên, ngủ thôi nào.”
“Ừm ừm, biết rồi.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố TruyenGG
Trần Niên gửi một tin nhắn “Ngủ ngon” rồi tắt điện thoại để qua một bên, nói: “Ngủ thôi.”
Có lẽ vì uống chút rượu nên Trần Niên ngủ say cả đêm, đến giờ mà đồng hồ sinh học vẫn còn trong trạng thái yên lặng, rốt cuộc phải nhờ Lộ Chiêu Đệ đánh thức.
Trời vẫn còn lờ mờ tối, đây chính là thời điểm ngủ ngon nhất.
Trần Niên lẩm bẩm lầm bầm gì đó, cứ ôm gối đầu không chịu thả, Dung Chiêu bật công tắc mở đèn thì lúc này cô mới tỉnh dậy, dụi dụi hai mắt: “Mấy giờ rồi ạ?”
“6h15.”
Trần Niên lập tức tỉnh cả ngủ, vội vội vàng vàng đứng dậy rửa mặt.
Hơn 7h, thợ trang điểm đến, sau đó nhóm phù dâu cũng từ khách sạn kéo đến nhà họ Diệp.
Lộ Chiêu Đệ đã thay xong váy phù dâu, Trần Niên vẫn còn bận trang điểm, nhóm phù dâu vây quanh cô cười đùa không ngừng.
Phù dâu tổng cộng có 6 người, theo thứ tự là bạn cùng phòng của Trần Niên gồm Trương Nghệ Khả, Phi Phi và Triệu Thắng Nam, bạn học đại học là Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất, thêm một người nữa là cô bạn người Bỉ quen biết hồi học đại học Stanford(1).
Mọi người đều tề tựu về từ khắp trời Nam biển Bắc để dự hôn lễ này.
(1)Đoạn trên tác giả nói có 6 phù dâu, mà Lộ Chiêu Đệ cũng mặc váy phù dâu, vậy là có đến 7 người chứ sao lại 6? Giải thích thêm về phù dâu chính (maid of honor) và phù dâu (bridesmaids): phù dâu chính (Lộ Chiêu Đệ) là người bạn thân nhất hoặc chị/em gần gũi nhất với cô dâu, sẽ là người sát cánh bên cạnh cô dâu trong suốt buổi lễ và là người dẫn đầu nhóm phù dâu để giúp đỡ, sắp xếp tất cả mọi thứ giúp cô dâu từ khâu chuẩn bị trước lễ cưới cho đến sau khi lễ cưới kết thúc.
Đàm Minh Thiên với chiều cao vượt trội trông như hạc giữa bầy gà, nhìn thấy Trần Niên trong chiếc áo cưới lộng lẫy, đầu tiên là xuýt xoa thán phục một trận rồi sau đó lại siết chặt nắm đấm: “Bà đây nhất định sẽ gả mình đi trong năm nay!”
Đinh Duy Nhất lật tẩy một cách không thương tiếc: “Cậu nên tìm bạn trai trước đi đã.”
Khiến tất cả mọi người đều không nhịn được cười.
Đàm Minh Thiên độc thân từ trong bụng mẹ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị đả kích nặng nề.
9h đúng, Trình Ngộ Phong và nhóm phù rể cũng đến, bọn họ bị Lộ Chiêu Đệ và nhóm phù dâu ngăn bên ngoài, mấy phù rể xuất hết mọi vốn liếng chiêu thức hòng trợ giúp chú rể được qua cửa trót lọt.
Một xấp bao lì xì đã đưa xong mà mấy cô gái vẫn chưa buông tha, chỉnh cho nhóm phù rể xoay mòng mòng.
Giả Huy Hoàng bị các cô lấy son đỏ hoá trang thành diễn viên hát bội, trên đầu còn mang lỗ tai thỏ trông đáng yêu đến chết người. Sợ trễ giờ lành nên cậu cao giọng uy hϊế͙p͙: “Nếu các người đẹp không chịu mở cửa, chúng tôi đây sẽ phá cửa mà vào đấy nhé.”
Nhóm phù dâu cũng cảm thấy tàm tạm rồi nên thu tay lại, sau khi bắt Giả Huy Hoàng hít đất năm mươi cái bằng một tay mới mở cửa ra.
“Cửa ải cuối cùng.” Trương Nghệ Khả
mang trách nhiệm thần thánh trên vai
đứng đầu ngăn cản, nhìn nhìn chú rể đẹp trai mà rất không có cốt khí hơi lùi về sau một tí.
“Chú rể phải tìm được giày của cô dâu thì chúng tôi mới thả người.”
“Tìm giày tìm giày.” Nhóm phù rể túa ra quanh khắp phòng tìm tới tìm lui nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy.
Trần Niên cũng hơi nóng ruột, cô nhìn về một phía nào đó với ánh mắt ám chỉ.
Trình Ngộ Phong nhận được ánh mắt ấy của cô thì hiểu ý cười một tiếng, anh đi đến chỗ cửa phòng, quả nhiên đã tìm được giày cưới ngay phía sau cửa. Anh cầm giày, quỳ một chân xuống mang vào cho cô dâu.
Ngoài cửa, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đi tới.
Mọi người vừa thấy họ đều rất tâm lý mà lui ra ngoài.
Vành mắt Dung Chiêu ửng đỏ, bà nắm chặt lấy tay Trần Niên: “Niên Niên, Ngộ Phong, sau này các con nhất định phải sống hạnh phúc đấy nhé.”
Diệp Minh Viễn cũng vỗ vỗ bả vai Trình Ngộ Phong, lại nhìn con gái mà vẻ mặt lộ rõ sự không nỡ.
Trình Ngộ Phong trịnh trọng nhìn hai người: “Bố, mẹ, hai người cứ yên tâm, chúng con sẽ hạnh phúc.”
“Bố, mẹ….” Trần Niên giang hai tay ôm lấy bọn họ, không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi, cho đến giờ phút này, cô mới chân chính cảm nhận được mình đã thật sự gả cho người.
Dung Chiêu cũng khóc: “Niên Niên….”
Đáy lòng Diệp Minh Viễn cũng đau xót: “Dung Dung, hôm nay là ngày vui của con gái, chúng ta nên vui vẻ mới đúng.”
Vào lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo đó là giọng nói của ông cụ Trình: “Giờ lành sắp đến rồi.”
“Vâng,” Diệp Minh Viễn nắm chặt tay vợ, “Chúng ta ra ngoài thôi.”
Trình Ngộ Phong dìu cô dâu xuống lầu, trước khi ra cửa, Dung Chiêu nhét vào tay hai người một quả táo đỏ thẫm, mang ngụ ý suôn sẻ bình an.
Trần Niên cầm quả táo trên suốt dọc đường đến khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô cùng Trình Ngộ Phong đến kính trà cho ông nội và cha mẹ, các bậc trưởng bối cho bọn họ bao lì xì và chúc rất nhiều lời may mắn, kế tiếp là những bậc cha chú hai họ, kính trà hết một vòng cũng mất hết nửa tiếng.
Khách mời đều đã lần lượt đến khách sạn ngồi vào bàn.
Âu Dương Bân, Trương Ngọc Hành và Thu Hàng Hàng hẹn nhau đến cùng lúc, vừa lộ diện đã khiến các khách nữ trẻ tuổi mất bình tĩnh nhao nhao cả lên, rối rít tìm người nghe ngóng thân phận của bọn họ.
Giữa lúc ai nấy đều đang xao động con tim, Lập Bằng Phi lại xuất hiện, thấy cậu cũng đi về phía cô dâu thì các khách nữ lập tức thốt lên đầy kinh ngạc.
Thanh niên tài tuấn nhiều như mây, đúng là được mở rộng tầm mắt mà!
Cũng không biết họ đã có bạn gái hay là…. bạn trai chưa?
Khụ khụ, chú ý phong thái chú ý phong thái.
Vừa đến 12h, tân khách đã có mặt đầy đủ, đúng giờ nhập tiệc.
Trần Niên ăn chút đồ ăn lót dạ liền theo chân Trình Ngộ Phong đến từng bàn mời rượu, cô nâng ly nhưng bên trong là một loại thức uống pha chế đặc biệt trông không khác gì rượu thật, đến bàn nào cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc khiến cô vui tới mức khuôn mặt đỏ ửng hết cả lên.
Tiếp đón đợt khách mời giữa trưa xong, buổi tối vẫn còn một đợt nữa.
Mãi cho đến khi hôn lễ thật sự kết thúc, Trần Niên mệt mỏi thở không ra hơi, mặc dù đã biết trước sẽ rất mệt nhưng không ngờ lại mệt đến vậy, sau khi về nhà, cô đạp giày ra, vào phòng tắm cởi bỏ trang sức quần áo, tắm vòi hoa sen xong là nằm thẳng đơ trên giường.
Những cánh hoa hồng được trải trên giường bị cô đè dưới người, lúc mới bị đè là kiểu gì thì khi Trình Ngộ Phong trở về từ khách sạn vẫn là kiểu đó.
Xem ra cô thật sự mệt muốn chết luôn rồi.
Trình Ngộ Phong ngồi bên cạnh giường một hồi lâu, vuốt vuốt mi tâm, chờ đến khi cơn say chếnh choáng vơi bớt rồi mới đi rửa mặt.
10 phút sau anh mở cửa phòng tắm bước ra, người trên giường vẫn còn đang say ngủ, Trình Ngộ Phong vén chăn lên nằm xuống.
Dường như phát giác được sự tồn tại của ai kia, Trần Niên rất tự nhiên tiến vào làm ổ trong ngực anh, tay cũng vòng qua ôm lấy eo anh.
Trình Ngộ Phong hôn lên môi cô một cái, tâm tình vui vẻ, lại uống chút rượu nên nụ hôn có hơi nặng chút, hôn cho Trần Niên tỉnh giấc luôn.
Trần Niên ngửi được mùi hương khiến người ta yên tâm bèn giơ tay dần lên ngực anh.
“Hửm?”
Cô ghé vào bên tai anh, ánh mắt ngập nước, giọng nói mềm mại yêu kiều: “Đêm nay cũng là đêm tân hôn…..”
Trình Ngộ Phong cất giọng khàn khàn: “Anh biết.”
Từng lớp quần áo được cởi bỏ, ném ra khỏi chăn….
Tiếng thở gấp yêu kiều vang lên liên tiếp.
Một đêm kiều diễm đến tận bình minh.
***