Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 14

1.

Sau khi Nhã Nhi nỗ lực hết mình để hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, Thiên Lam đáng thương rốt cuộc cũng có thể gỡ bỏ sự nghi ngờ đã ăn sâu bám rễ của bố mẹ, thành công ôm "em gái" về nhà làm vợ. Tất nhiên một vài cuộc chất vấn nho nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng không sao, con người anh chỉ quan tâm tới kết quả, không để tâm quá trình.

Đối với thái độ này của bố mẹ cô rất chi là bất đắc dĩ. Thậm chí đêm trước ngày cưới mẹ còn mang chăn gối vào phòng cô, không chút do dự đá Thiên Lam với vẻ mặt ai oán vô tận ra ngoài.

- Nhã Nhi là vợ của con! – Thiên Lam rất là không hài lòng. Ngày mai kết hôn rồi, cô bé này nhất định sẽ hồi hộp đến không ngủ được, anh phải dỗ dành cô thật tốt, nếu không sau này cô sẽ trách cứ anh không đủ săn sóc, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần, có cô gái nào mà không muốn mình thật xinh đẹp trong ngày cưới chứ.

Thế nhưng rõ ràng bà Tống lại không nghĩ như vậy, hai tay chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai vốn luôn khiến mình hãnh diện, đúng lý hợp tình nói.

- Con thì biết cái gì, con gái trước khi lấy chồng tất nhiên là có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng mẹ rồi.

- Thật ư? – Anh nghi ngờ nhìn cô, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ tính chân thật của vấn đề.

- Đương nhiên là thật, mẹ lừa con làm gì. – Bà Tống không kiên nhẫn đẩy anh ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa không hiểu nghĩ gì mà lại bổ sung một câu. – Con đừng hòng đe dọa con bé, hôm nay mẹ phải làm rõ ràng rốt cuộc con bé có thực sự thật lòng muốn gả cho con hay không.

- ... – Anh lập tức sa sầm mặt mày, một tay giữ lấy cánh cửa, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt hết sức đáng thương. – Nhã Nhi!

Cô nhún vai, ý là mình cũng bất lực. Không phải cô chưa từng giải thích, nhưng nào có ai tin tưởng đâu?

Vì vậy, anh chỉ có thể ai oán nhìn mẹ mình một cái, hậm hực trở về căn phòng lạnh lẽo cô đơn, một mình nằm trên giường nghĩ đến ngày mai tươi đẹp để an ủi trái tim đang bị thương tổn nghiêm trọng của mình.

Quả nhiên bà Tống nói được làm được, đóng cửa xong liền quay lại giường nhiệt tình tâm sự với cô đến hơn nửa đêm. Bà Tống nói với cô rất nhiều điều, cũng dạy cô rất nhiều thứ mới mẻ, còn cho cô vô vàn lời khuyên, càng nói càng hăng, càng nói càng say sưa, giống như hận không thể đem tất cả những gì mình biết đều đổ ra đưa cho cô vậy. Đối với điều này cô vô cùng cảm động, trên đời này nào có ai hạnh phúc như cô chứ, có một người mẹ chồng chăm sóc mình từ nhỏ, coi cô như con gái mà yêu thương, thậm chí cô còn có cảm giác tình thương bà Tống dành cho mình còn vượt qua cả Thiên Lam và Thiên Kỳ.

- Con bé này, sao tự nhiên lại khóc rồi? – Bà Tống đang nói hăng hái bỗng dưng thấy hai mắt cô con dâu bảo bối đỏ hoe thì giật mình, ôm cô vào trong lòng dỗ dành. – Nhã Nhi ngoan, đừng khóc!

- Mẹ, cám ơn mẹ, sau này con sẽ làm một người con dâu tốt hiếu thuận với mẹ. – Cô sụt sùi ôm lấy bà Tống.

- Tất nhiên Nhã Nhi của mẹ là đứa con dâu tốt nhất rồi, sau này về nhà chồng nếu có ai bắt nạt con thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ thay con trút giận.

Cô chớp mắt một cái, tại sao lại có cảm giác sai sai? Nhà chồng của cô không phải chính là nhà của cô bây giờ à, còn về đâu nữa? Còn có, ai chẳng biết cô là hòn ngọc quý trên tay bố mẹ và anh trai, làm gì rảnh rỗi tới mức chạy tới chọc cô? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu "dạ" một tiếng. Có lẽ bà Tống đóng vai người mẹ có con gái lớn sắp gả đi đến nghiện, nhất thời còn chưa ý thức được mình lộn vai mà thôi.

Tâm sự một hồi, bà Tống lại bắt đầu chân thành hỏi han tình cảm của cô và Thiên Lam. Cô cũng rất thành thật mà nói cho bà biết nguồn gốc của ý chí kiên cường bền bỉ của mình, mặc dù có hơi trẻ con nhưng nó không thể phủ nhận nó là một động lực rất lớn khiến cô kiên trì muốn ở bên cạnh anh trai.

Bà Tống nghe xong có hơi ngạc nhiên, sau đó bắt đầu trầm mặc.

Cô thấy vậy thì hơi chột dạ, có phải mình đã nói sai cái gì rồi không? Mẹ sẽ không đột nhiên nổi hứng hủy bỏ đám cưới ngày mai chứ? Không được đâu, nếu thật sự như vậy anh sẽ dùng ánh mắt ai oán và đau lòng nhìn cô đến chết mất.

Cuối cùng thì việc cô lo lắng cũng không xảy ra, nhưng sự việc tiếp theo cũng cô bất đắc dĩ không kém. Bà Tống dành nguyên một tiếng đồng hồ khuyên cô... đào hôn.

Khi Thiên Lam biết được chuyện này đã nghiến răng nghiến lợi đến thiếu chút nữa phát ra tia lửa luôn. Trên đời này làm gì có người mẹ chồng nào lại tích cực khuyên con dâu bỏ rơi con mình như vậy chứ? Cũng may tình cảm của cô đối với anh rất kiên định, nếu không chẳng phải hạnh phúc cả đời của anh coi như không cánh mà bay hay sao?

Thiên Lam vốn là một người con ngoan, anh sẽ không nổi nóng với bố mẹ, cho nên anh rất chi là khoái chí đi đường vòng, mang theo cô vợ mới cưới đáng yêu đi hưởng tuần trăng mật tròn ba tháng, đẩy hết toàn bộ công việc của công ty cho ông Tống, đồng thời thực hiện cách li mẹ với con dấu bảo bối khiến bà Tống tức đến giậm chân, mấy lần muốn nhảy lên máy bay đi bắt người nhưng đều bị dáng vẻ đáng thương ai oán của ông Tống đánh bại. Trong khi đó, anh rất vui vẻ cùng vợ yêu tận hưởng kỳ nghỉ ngọt ngào chỉ có hai người.

---------------------------------------

2.

Sau khi kết hôn được một năm, Nhã Nhi như ý nguyện sinh được một đôi song sinh đáng yêu, gọi là Tống Lam Phong và Tống Lam Dực. Lúc siêu âm phát hiện là thai đôi, cô đã rất bất ngờ, chẳng lẽ là do di truyền? Thiên Lam cũng vui vẻ, bởi vì sinh hai đứa một lúc thì sau này cô sẽ không cần vất vả mang thai thêm lần nữa.

Nói đến hai đứa bé Lam Phong và Lam Dực, khuôn mặt có đến tám phần giống bố, độ giống nhau thì khỏi phải nói rồi, y như hai giọt nước vậy, nếu không nhìn kỹ thì ngay cả bà Tống đã có kinh nghiệm nhận dạng con trai nhiều khi cũng bị nhầm.

Thiên Lam là một ông bố tốt, dịu dàng nhưng cũng rất nghiêm khắc, tất nhiên sẽ không có chuyện cưng chiều vô điều kiện như khi nuôi lớn "em gái" trước đây. Thứ nhất là do hai đứa nhóc kia là con trai, nếu quá nuông chiều sẽ dễ dàng trở nên hung hăng ích kỷ. Thứ hai, tất nhiên vợ với con trai phải khác nhau rồi, quyền lợi của vợ yêu phải lớn hơn chứ. Anh có thể kiên nhẫn ngồi chơi với hai đứa nhỏ mỗi tối, nhưng cũng sẽ không chút lưu tình phạt chúng nó nếu dám học thói xấu.

Mà việc Nhã Nhi thích làm nhất là nằm trên giường nhìn ba khuôn mặt gần giống nhau của chồng con, ngắm qua ngắm lại, ngắm mãi không chán. Đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy thật là thần kỳ!

Điều đáng nói là từ khi lên 5, Lam Phong và Lam Dực tự phát đầu quân vào dưới trướng của mẹ, hăng hái tham gia những chiến dịch chèn ép người chú Tống Thiên Kỳ của mình. Nhìn anh mặt xám mày tro lại không thể làm gì, hai đứa nhỏ đứng ở hai bên nắm tay mẹ cười đến nở hoa, trong lòng thầm nghĩ: "Chú nhìn giống hệt bố, nhưng hoàn toàn không lợi hại bằng bố, bố là tuyệt nhất!"

Đây không phải là suy nghĩ của riêng hai đứa. Dạ Uyển sinh trước Nhã Nhi hai tháng, được một cậu nhóc tròn trịa mập mạp, theo nguyện vọng của ông bố lười biếng cậu được đặt tên là Tống Kỳ. Giống như những đứa nhỏ khác, ngay từ rất sớm cậu đã có thần tượng, chỉ khác là các bạn nhỏ đều thần tượng bố mình, còn cậu lại đem vị trí đặc biệt này tặng cho bác Thiên Lam. Không phải cậu ghét bỏ bố, chỉ tại bác Thiên Lam quá lợi hại, nên đành để bố chịu uất ức một chút vậy.

Theo một góc độ nào đó mà nói, bạn nhỏ Tống Kỳ của chúng ta cũng khá là nghĩa khí, mỗi lần nhìn thấy bố mình bị binh đoàn Ngô – Tống vây công thì lập tức quay đầu chạy đi, thể hiện rất rõ lập trường của mình – trung lập. Chỉ là cậu có chút không hiểu, bố của mình thì có cái gì chơi vui chứ, đi lĩnh giáo bác Thiên Lam thú vị hơn nhiều.

Cứ như vậy, Tống Kỳ càng lớn càng thân thiết với Thiên Lam, còn Tống Lam Phong và Tống Lam Dực lại vô cùng giống mẹ, suốt ngày nghĩ đủ mọi biện pháp bòn rút đủ thứ từ chỗ Thiên Kỳ. Ông bà Tống thấy thế chỉ có thể cười trừ, quả nhiên là một đại gia đình quái dị.

Một buổi tối, Nhã Nhi nằm trên giường lăn qua lăn lại giãn gân cốt, Thiên Lam ngồi dưới thảm xem hai đứa nhỏ chơi cá ngựa, thỉnh thoảng ngứa tay lại túm lấy chân cô chơi đùa, đến khi con nhím nhỏ xù lông mới cười cười buông tay.

Cô xoay một hồi, xoay xoay xoay đầu lộn xuống dưới, dựa vào bên vai anh khẽ gọi.

- Anh trai...

- Ngoan, ở trước mặt con đừng gọi như vậy, bọn nhỏ sẽ hiểu lầm. – Anh xoa xoa đầu cô, mỉm cười nhắc nhở.

- Bố à, không sao đâu, bọn con đã quen rồi. – Lam Phong quay đầu cười tít.

- Đúng vậy, mẹ nói chỉ là một cái xưng hô thôi, hai người thoải mái là được. – Lam Dực nghiêng đầu nhìn bố, nghiêm túc nhắc lại.

- Aizzz... cũng không phải đang đi học, con nghiêm túc như vậy làm gì? – Cô tựa cằm lên vai anh, khó hiểu hỏi.

- Con... con cũng muốn giống như Tống Kỳ, trở thành học sinh ngoan ngoãn! – Lam Dực cúi đầu nói nhỏ.

- Bây giờ con không ngoan à? – Cô nhướn mày, chẳng hiểu ra làm sao.

Ngược lại, Thiên lam quan sát biểu tình cứng ngắc cùng một chút chờ mong trên khuôn mặt con trai liền hiểu, cong môi nở nụ cười, vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.

- Con và anh trai đều là niềm tự hào của bố, trong lòng bố các con vẫn quan trọng hơn Tống Kỳ một chút.

- Thật ạ? – Lam Dực vừa nghe vậy liền ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh. Bình thường cậu và anh trai chính là thích trêu chọc chú Thiên Kỳ một chút, nhưng mà... cậu không muốn bố bị em họ cướp mất đâu a~ Bố của cậu là tuyệt vời nhất, mẹ nói ích kỷ là không tốt nên cậu mới miễn cưỡng mà chia sẻ cùng anh trai, còn Tống Kỳ thì miễn nhé!

Lúc này Nhã Nhi mới bừng tỉnh hiểu ra, cười ha hả không ngừng. Đứa nhỏ của cô thật là đáng yêu a~

Thiên Lam cũng cười, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ yêu, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhu hòa. Trên đời có mấy người đàn ông được như anh, lấy được người con gái mình yêu làm vợ, sinh hai đứa nhóc ngoan ngoãn đáng yêu, lại có sự nghiệp đáng ngưỡng mộ.

Anh nghiêng đầu ghé vào tai cô thì thầm.

- Nhã Nhi, cám ơn em! – Cám ơn em đã yêu anh! Cám ơn em đã vì anh sinh đứa nhỏ! Cám ơn em đã tặng anh một cuộc sống hạnh phúc như bây giờ!

------------------------------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment