Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 15

Lục Lâm Vãn nghe thấy câu này, há hốc mồm nhìn anh. Cậu nhỏ của Lục Hoài Chuẩn đã ở trước miệng cô, thứ này vốn dĩ đã cứng, vậy nên lập tức dán lên miệng khiến cô hơi đau.

Lục Lâm Vãn cảm thấy anh quả thực là điên rồi, nơi này là sân bóng rổ, hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối đâu, tuy lúc này không có ai nhưng nếu lát nữa bị người khác nhìn thấy thì sao?

Con người anh có sở thích kích thích bại lộ gì đó à? Là kiểu thích kích thích bị người ta nhìn thấy trong tình huống làm chuyện đó ấy!

Lục Lâm Vãn không muốn, anh bằng lòng mất mặt nhưng bản thân cô không đồng ý mất mặt với anh, bị người ta nhìn thấy thì đúng thật là quá không còn mặt mũi.

Lục Hoài Chuẩn thấy cô muốn rời đi, anh hơi mạnh mẽ giữ chặt ót cô, trực tiếp nhét thứ đó vào trong miệng cô.

Lục Lâm Vãn muốn đẩy anh ra nhưng không có cách gì, thứ này trực tiếp nhét vào trong miệng cô, tiến vào.

Trong miệng là hương vị cậu nhỏ của anh, còn chưa tắm rửa đó, đã trực tiếp nhét thứ này vào trong miệng cô, cô khó nhọc ăn vào.

Lục Lâm Vãn cũng hết cách, dù sao người muốn làm chuyện mất mặt này là anh chứ không phải bản thân mình.

Vì thế cô thỏa mãn ý tưởng của anh, há miệng ngậm lấy cây gậy này. Miệng nhỏ, không thể ngậm hết gậy vào, cũng chỉ đành liếm nhẹ vài cái bên ngoài, cô ngậm cây gậy này của anh không coi như thành thạo nhưng vẫn có thể khiến anh thoải mái, huống chi dưới hoàn cảnh ngoài trời này, dưới tình huống lo lắng sẽ có người khác nhìn thấy sự việc này lại càng kích thích hơn.

Cô bèn há miệng ngậm lấy cậu nhỏ của anh, từ từ chơi đùa trên đỉnh trước rồi sau đó trực tiếp ngậm vào, nửa cây gậy nhét vào trong miệng cô, khiến miệng cô căng to, miệng bị căng rất khó chịu.

Cây gậy thịt này của anh ở trong miệng cô còn lớn hơn một vòng, Lục Lâm Vãn cảm thấy bản thân mình sắp ăn không vào, cây gậy này vẫn luôn sưng lên, nước miếng của cô cũng sắp chảy ra rồi.

Lục Hoài Chuẩn thấy động tác muốn nhổ ra của cô, giữ ót cô bắt đầu va chạm với miệng cô, thẳng lưng tiến vào rút ra trong miệng cô, mặc sức chơi đùa trong miệng.

Lục Lâm Vãn bị anh làm đến mức cô cảm thấy miệng mình vô cùng đau, còn mỏi, cây gậy này của anh vô cùng lớn, hình như bị anh cắm vào đến mức bên trong cũng bị trầy da rồi.

Vả lại Lục Hoài Chuẩn còn làm rất lâu, sau đó tốc độ đột nhiên nhanh hơn khiến cho cô hoảng sợ. Lục Lâm Vãn sợ bản thân mình sẽ bị anh làm cho ngã ngửa, bèn bóp lấy mông anh, trong miệng phát ra tiếng 'ưm ưm ưm' vụn vặt.

Có điều, có lẽ là do cảnh tượng trong tình huống trước mắt kích thích hơn lúc trước nhiều, vậy nên Lục Hoài Chuẩn không kiên trì được bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng, bắn ra trong miệng cô.

Lục Lâm Vãn cảm nhận được mùi hương vô cùng nồng đậm của anh tràn lan trong khoang miệng mình, mùi hương này tiến vào bị cô nuốt xuống, vốn không kịp nhổ ra, trực tiếp nuốt xuống, mùi hương không hề dễ ngửi.

Bị anh làm cho sặc chết, lúc gậy thịt của anh rời đi, cô còn ho khan vài cái, muốn nhổ đồ của anh ra nhưng vừa nãy đã nuốt không ít.

Lục Lâm Vãn bị anh làm cho tức đỏ mắt.

Anh thật sự có tật xấu, còn không phải là buộc một cái bím tóc nhỏ trên gậy của anh thôi à, có đến mức phải trả thù cô như vậy không, đúng là quỷ hẹp hòi.

Lục Lâm Vãn cảm thấy bản thân mình không bao giờ muốn để ý tới anh nữa.

Lục Hoài Chuẩn nhìn dáng vẻ đỏ mắt của cô, đột nhiên cúi đầu, Lục Lâm Vãn vốn muốn chửi anh ầm ĩ lên, kết quả anh cúi đầu, đối diện với miệng mình, hôn xuống, muốn mở miệng nói lại bị anh lấp kín: "Ừ..."



Con người của anh đúng là không thể hiểu được.

Lục Lâm Vãn bị anh ngậm lấy miệng, đầu lưỡi thò vào, quấn lấy đầu lưỡi cô bay nhảy, bất tri bất giác đã bị anh dẫn dắt đi hôn môi với anh, môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau.

Anh cũng không chê tinh dịch của mình lan tràn trong miệng cô.

Cứ vậy, Lục Lâm Vãn nhắm mắt lại hôn môi với anh, đến lúc sau, khi không thở nổi nữa thì được anh buông ra, lúc anh rời khỏi miệng cô còn cắn cánh môi cô một cái như tượng trưng cho trừng phạt, cảnh cáo cô: "Lục Lâm Vãn, không cho phép em thích người khác, anh không cho phép, nếu em thích người khác anh sẽ làm chết em."

Lục Lâm Vãn: "?"

Một người đến giờ còn không có đối tượng như cô bị anh miên man suy nghĩ thành có người yêu kiểu gì vậy?

Lục Hoài Chuẩn mặc quần áo vào.

Tình huống bây giờ của Lục Lâm Vãn cũng không thể làm gì, Lục Hoài Chuẩn vừa nãy là rất tức giận, nhưng bây giờ hết giận hơn một nửa.

Lục Lâm Vãn cũng không biết anh tức giận cái gì.

......

Lục Hoài Chuẩn thích Lục Lâm Vãn lúc nào? Thực ra anh ngẫm lại có thể ngược dòng về học kỳ hai của lớp mười, anh thích cô từ rất lâu rất lâu rồi.

Lục Lâm Vãn là đứa con gái bạo lực nhất mà anh từng gặp, một lời không hợp là đánh nhau luôn.

Từ khai giảng lớp mười đến học kỳ hai cũng chỉ là thời gian một học kỳ, anh đã bị cô cào rất nhiều lần.

Con người của Lục Lâm Vãn ấy mà, nói không lại người ta là trực tiếp động tay.

Lúc đó, dáng vẻ của Lục Hoài Chuẩn nói rõ là có thù oán với cô.

Bị cô cào nhiều, đương nhiên anh nói với bạn học trong lớp: "Các vị nam đồng bào, cưới vợ phải cưới hiền. Giống như Lục Lâm Vãn mọi người nhắm hai mắt, nói cách khác về sau nhất định sẽ bị bạo lực gia đình. Tớ không biết tương lai sẽ là tên không có mắt nào cưới cậu ta, nhưng bây giờ tớ bi ai thay cho người đàn ông kia. Có điều người đàn ông kia cũng coi như là làm chuyện tốt cho xã hội, nếu không đời này Lục Lâm Vãn có khi không gả đi được."

Mỗi lần Lục Lâm Vãn thích cào anh đều là vì miệng anh vô cùng cay độc, lại nói không lại anh, dù sao độc miệng như vậy ai có thể nói thắng được?

Cho nên mỗi lần nói không lại thì đánh, tốt xấu cô là con gái, đánh con trai, con trai sẽ không đánh trả.

Nói nhiều, Lục Hoài Chuẩn cứ ngày ngày ép cô như vậy.

Ngay từ đầu, Lục Lâm Vãn cho rằng Lục Hoài Chuẩn thi tốt chỉ là vì may mắn thôi, cô không muốn có bất cứ sự liên can gì với anh, vậy nên cô nghĩ, cách xử lý anh tốt nhất là thắng anh trên lĩnh vực học tập thi cử, sau đó lại khoe ra trước mặt anh, khoe khoang là cách làm đả kích nhất.

Cho nên một tháng sau đó, cô vô cùng nghiêm túc học hành, đợi đến kỳ thi tháng tiếp theo thì tràn đầy tin tưởng, kết quả vẫn là kém Lục Hoài Chuẩn rất nhiều điểm, mỗi lần đều bị anh đánh bại.



Cứ kiên trì như vậy một học kỳ, cô bỏ ra cả một học kỳ cũng không thi tốt hơn Lục Hoài Chuẩn, cô cảm thấy bản thân mình cũng không cần hấp hối giãy giụa nữa.

Lần nào Lục Hoài Chuẩn cũng thích đến xỉa xói cô, cô cũng đã mặt dày rồi.

Vừa vặn khai giảng học kỳ tiếp theo, trường có một bữa tiệc tối, ngày kỷ niệm, mỗi lớp đều phải lấy ra một tiết mục.

Đúng lúc bọn họ còn là lớp mười, lớp mười không có nhiệm vụ gì, nhiệm vụ như thế này được giao cho họ, bạn học trong lớp cũng không có tài nghệ gì.

Thầy cô giáo để họ hăng hái giơ tay.

Phái một đại biểu đi tham gia tiệc tối biểu diễn tiết mục cũng được, lúc đó vẫn không có người giơ tay.

Kết quả, Thẩm Chân xung phong nhận việc nói với cô giáo: "Thưa cô, Lục Lâm Vãn, bạn ấy có thể!! Em và Vãn Vãn quen biết rất nhiều năm, lúc cấp hai bạn ấy học múa ba năm, đến lúc đó bạn ấy có thể lên sân khấu biểu diễn."

Lục Lâm Vãn vẫn luôn giả làm con rùa rút đầu đúng là sợ việc này, kết quả Thẩm Chân nói ra, làm cho cô tức chết.

Có điều bạn học nam nghe thấy câu này thì rất là hứng khởi.

Cô vậy mà biết múa.

Ngoại hình của cô xinh đẹp, tuy rằng tính cách bạo lực còn hơi đanh đá chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc xinh đẹp một chút nào, dáng người đẹp, nếu mặc váy trắng tinh múa trên sân khấu, vậy thì sẽ đẹp chết đi được.

Ngay cả Lục Hoài Chuẩn nghe thấy cô biết múa cũng kinh ngạc đến mức ánh mắt sáng lên, hoàn toàn không thể tin được người con gái đanh đá này vậy mà còn biết múa, trong đầu đầu lập tức hiện lên những hình ảnh tuyệt đẹp như cô múa ba lê gì đó trên sân khấu.

Còn rất chờ mong.

Lục Lâm Vãn muốn từ chối cũng không được, trực tiếp bị cô giáo 'khâm điểm' lên dân khấu biểu diễn.

Giữa trưa hôm đó, Lục Lâm Vãn đã muốn bóp chết Thẩm Chân: "Sao cậu lại có thể nói ra chuyện tớ biết múa chứ? Cậu biết tớ sẽ không lên sân khấu mà, bây giờ cậu làm tớ nhất định phải lên sân khấu."

Thẩm Chân còn cười hi hi an ủi cô: "Không có gì mà, tớ ăn ngay nói thật nha, cậu thật sự là biết múa mà, cậu đây là làm vẻ vang cho lớp. Cậu không nhìn thấy lúc tớ nói cậu biết múa, đôi mắt của tất cả các bạn nam đều sáng lên, đều chờ mong cậu múa."

Lục Lâm Vãn nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ chờ mong như vậy là bởi vì cho rằng tớ múa là múa ba lê, nhảy Latin gì đó, nhưng cmn tớ học là múa Mông Cổ á!!!!"

Đúng là cái kiểu hoa đẹp nhất thảo nguyên, Tát Nhật Lãng* lửa đỏ đó!

*Tát Nhật Lãng là tên gọi khác của hoa loa kèn hay hoa huệ tây.

Cô đã có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó nếu bản thân cô thật đi lên múa bài múa này, Lục Hoài Chuẩn nhất định sẽ cười đến phun cả nước ra!

......
Bình Luận (0)
Comment