Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 23

Lục Lâm Vãn bị làm thật sự quá thoải mái, cũng mặc kệ những lời này khó nghe bao nhiêu đi nữa, cô vẫn luôn phụ họa: "A... a... a..., làm em, làm chết em, thật sự quá thoải mái, em chính là người phụ nữ dâm đãng, em chính là kỹ nữ không biết xấu hổ, dâm đãng không thể không muốn bị hiệu trưởng làm."

Lục Hoài Chuẩn nghe được những lời này, cười phì một tiếng, chính mình cũng không khống chế được, tuy rằng vật kia còn đang thọc vào rút ra phía dưới, nhưng vẫn bị chọc cười: "Lục Lâm Vãn, giỏi quá, em trâu bò quá, anh còn phải gọi em một tiếng đại ca nha, ngày thường chắc xem không ít mấy thể loại truyện người lớn ha, anh còn tự hỏi vì sao mỗi ngày đi học em đều tránh ở phía dưới xem tiểu thuyết? Hóa ra đọc mấy loại tiểu thuyết người lớn này."

Lục Lâm Vãn: "...... Lục Hoài Chuẩn, sau này anh không cần phải chơi play gì đó với em nữa, em không muốn chơi với anh."

Lục Hoài Chuẩn nghe xong lời này, ác ý mân mê phần dưới của cô vài cái, mỗi một lần đều đẩy sâu vào bên trong.

"Ý em là không muốn chơi với anh sao? Thật ra em rất muốn chơi với anh nhỉ, em còn dâm hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy. Em không muốn chơi với anh mà phía dưới vẫn còn đang ngứa đây này."

Lục Lâm Vãn: "......"

Mặc dù hai người lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này nhưng tiết sau của bọn họ là tiết tự học cho nên không có thầy cô đi tìm, nhưng thấy sắp tan học, chơi ở trong này cũng đã lâu rồi. Lúc nhìn lên đồng hồ treo tường, Lục Lâm Vãn lại sợ hãi, nếu chờ một chút nữa tới giờ tan học, hiệu trưởng trở về thì toang rồi, giờ còn phải rửa sạch hiện trường nữa mà!

Nếu như bị hiệu trưởng phát hiện hai người ở trong văn phòng của thầy ấy làm cái chuyện thẹn thùng này, cô cũng không muốn sống nữa.

"Lục Hoài Chuẩn, anh bắn ra nhanh lên, đừng kéo dài thời gian."

Lục Hoài Chuẩn nghe được lời này cũng đẩy nhanh tốc độ, bởi vì phía dưới của cô thật sự rất thoải mái, kẹp cực sướng, không kiên trì lâu đã muốn bắn ra rồi.

Nhưng trước khi anh ra lại bóp chặt mông cô, bóp mạnh một cái, hỏi một câu: "Vậy chuyện giữa chúng ta thì sao đây? Có làm bạn gái anh không?"

Tình trạng của Lục Lâm Vãn đều đã như thế này, nếu hiện tại còn chọc giận anh, khả năng chờ chút nữa hiệu trưởng tiến vào anh cũng không rút gậy thịt ra, vì thế cô thỏa hiệp nói: "Đương nhiên, không phải là em đã đồng ý với anh rồi sao? Anh giải quyết nhanh lên."

Có thể là vì Lục Hoài Chuẩn rất vui vẻ, nghe thấy cô đồng ý làm bạn gái mình, chơi với bướm nhỏ của cô một lúc rồi bắn ra.

Bây giờ anh đã học được cách mang áo mưa bên người, bắn vào bên trong nó.

Dù sao trước đây hai người bọn họ chơi rất "hăng", nếu chơi mọi lúc mọi nơi trong trường mà không có áo mưa thì rất rắc rối.

Sau khi anh bắn vào trong bao, rút bao ra, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, hai người bọn họ rửa ráy phần dưới một cách qua loa, dọn dẹp cái bàn sạch sẽ sau đó mới rời đi.

Anh tìm một cái WC nam, ném bao vào bên trong WC nam.

Lục Lâm Vãn đứng xa xa bên ngoài, vừa rồi chơi hơi lâu, chân có chút mềm ra.

Lục Hoài Chuẩn đi ra, Lục Lâm Vãn có chuyện muốn nói cùng Lục Hoài Chuẩn, cho nên ở riêng chỗ này chờ anh.

"Lục Hoài Chuẩn, chuyện hai người chúng ta ở bên nhau, anh đừng nói với bất kì ai cả, đặc biệt là lớp chúng ta. Nếu anh nói với bạn trong lớp, chắc chắn em sẽ mất hết mặt mũi. Cho nên hai người chúng ta chưa tốt nghiệp thì chưa được nói."



Lục Hoài Chuẩn đồng ý.

Hai người bọn họ đúng đang tấu hài, dù sao ai cũng không ngờ được bọn họ lại ở bên nhau. Ngay cả chính bọn họ cũng không thể ngờ được, lúc trước hai người coi đối phương là đối thủ một mất một còn của mình, còn thề son sắt trước mặt mọi mọi người.

"Tớ Lục Hoài Chuẩn, cho dù phải nhảy xuống từ lầu 4 thì cũng không bao giờ thích Lục Lâm Vãn, làm ơn, ánh mắt của tớ kém như thế sao? Thích ai không thích lại đi thích cái người con gái đanh đá kia, đó chính là người con gái đanh đá. Tớ thích cậu ấy để cả ngày bị cậu ấy ngược đãi sao, dù cho trong đầu không có não cũng không thể."

"Tớ Lục Lâm Vãn, cho dù thích hiệu trưởng, một người đàn ông già 50 tuổi cũng không bao giờ thích Lục Hoài Chuẩn! Lục Hoài Chuẩn trông như thế còn tưởng mình ngon lắm đấy. Thật không dám giấu giếm, ở trong mắt tớ, một người đàn ông hơn 50 tuổi như hiệu trưởng còn đẹp hơn cả cậu ta, có vị đàn ông hơn cả cậu ta! Cậu ta suốt ngày khoe cơ bụng, trời ơi, cái cơ bụng của cậu ta nhìn giống như miếng thịt lợn ứ nước, cũng chỉ có cái mã mà thôi."

Kỳ thật, bây giờ ngẫm lại, hai người cũng hay thật, lại nhớ tới lúc trước hai người đã từng thề son thề sắt, thật sự là đau cả mặt.

Cho nên hai người bọn họ có thể ở bên nhau, đó quả thực chính là một tin tức lớn, bọn họ cũng sợ bị các bạn học biết được, cười đến rụng răng.

Dù sao tuổi trẻ ai cũng đã từng thề thốt......

......

Hai người Lục Hoài Chuẩn và Lục Lâm Vãn bắt đầu yêu đương, kỳ thật nói trắng ra là cảm giác yêu đương cũng không biết là cảm giác gì, hai người vẫn cứ như trước đây.

Ở lớp học ai cũng không liên quan tới ai, ngày thường cũng không có tiếp xúc gì với nhau.

Thậm chí Lục Lâm Vãn còn hoài nghi chuyện xảy ra ngày hôm qua là thật hay là giả, cô thật sự là bạn gái của Lục Hoài Chuẩn ư?

Cô vẫn rất không có cảm giác chân thật, chẳng qua hôm nay lại có một chút cảm giác đó.

Bạn học trong lớp đều không chịu ngồi yên.

Cho nên sau khi vừa tan học thì trực tiếp chạy ra ngoài, đi căn-tin mua đồ, đi WC, đi tìm thầy cô, rất nhanh lớp học đã không còn mấy người.

Lục Hoài Chuẩn thấy không còn ai, hôm nay làm anh thèm cả ngày. Anh cầm ghế của mình đặt xuống ngồi ở trước mặt Lục Lâm Vãn.

Lần đầu tiên Lục Lâm Vãn nghiêm túc nhìn anh như vậy nên có hơi thẹn thùng, không biết anh ngồi ở trước mặt mình làm gì, lỗ tai có chút hồng, hỏi anh: "Làm gì thế?"

Lục Hoài Chuẩn: "Anh tới xem bạn gái của anh đang làm gì."

Lục Lâm Vãn: "Bạn gái anh đang nghiêm túc học tập, muốn vượt qua anh."

Lục Hoài Chuẩn: "Bạn gái anh nên từ bỏ đi, đời này không thể đâu."



Lục Lâm Vãn: "......"

Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy dáng vẻ tức giận mà không làm được gì của cô, mở ly nước của cô ra, cứ như vậy uống nước của cô. Lục Lâm Vãn cảm thấy anh mất vệ sinh thật sự, đây là ly nước của mình, sao anh lại uống rồi.

"Không phải anh cũng có sao? Anh uống ly của em làm gìì?"

Ly nước của con gái rất đáng yêu, đặc biệt trắng mập, là một ly nước to to tròn tròn trắng trắng mịn mịn, phía trên có một cái ống hút.

Lục Hoài Chuẩn bày ra kiểu tư thế cực kỳ đáng yêu, ghé vào phía trên bàn học của cô rồi uống nước, cắn ống hút nói: "Đây là ly nước của bạn gái anh, anh uống của bạn gái anh không được sao?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này, cảm thấy dường như không có vấn đề gì, lại bị anh làm đỏ mặt.

Sau đó Lục Hoài Chuẩn nhịn không được duỗi tay qua nắm tay Lục Lâm Vãn.

Lục Lâm Vãn không giật ra được: "Làm gì thế?"

Lục Hoài Chuẩn: "Anh với bạn gái anh tay nắm tay, anh nắm tay của bạn gái không được sao?"

Lục Lâm Vãn: "......"

Lục Hoài Chuẩn càng ngày càng được voi đòi tiên, nghĩ phòng không có người, làm gì cũng được, trực tiếp đứng lên.

Đối diện với miệng Lục Lâm Vãn, bám vào người cô, ghé sát vào: "Anh có thể hôn miệng bạn gái của anh không?"

Tất nhiên Lục Lâm Vãn không phải loại thiếu nữ ngượng ngùng gì cả, nghe thấy anh nói như vậy, trực tiếp đưa tay giữ lấy hai bên đầu của anh, cắn một ngụm lên miệng anh: "Bạn gái của anh nói có thể."

Lục Hoài Chuẩn bị cô cắn vào miệng, vui vẻ cong môi cười.

Anh cũng không chịu buông tha cô, cũng bắt lấy gáy cô, bám vào người cô, dán miệng cô bằng một nụ hôn ướt át, nhanh chóng khiến miệng cô tê dại.

Hai người ở trong phòng học trống trải làm chuyện này nọ trêu chọc người kia.

Nấu cháo lưỡi, hai người trao đổi nước miếng cho đối phương.

Sau khi không thể hô hấp mới buông ra, Lục Lâm Vãn cảm giác miệng cũng đã tê rần. Lục Hoài Chuẩn liếm khóe miệng, dùng tay đi sờ khóe môi một chút: "Nước miếng của bạn gái thật ngọt, còn ngọt hơn cả nước kia nữa."

Lục Lâm Vãn: "......"

......
Bình Luận (0)
Comment