Lục Lâm Vãn ngồi suốt bảy tiếng trên máy bay, lúc vừa xuống sân bay đã mở điện thoại lên xem thử Lục Hoài Chuẩn có gửi tin nhắn cho mình không.
Đúng là có gửi tin nhắn cho cô thật, nhưng mà nội dung lại khiến cô đọc xong phải ngượng chín mặt. Người kia vậy mà lại gửi tin sex tới.
Là một tấm hình chụp cái quần lót mà trước khi rời đi cô đã đưa cho anh, bởi vì đã được mặc trước đó một khoảng thời gian, cho nên ở trên bề mặt đều có lưu lại dấu vết. Kết quả lại bị người kia đụng chạm tay chân, bắn tinh dịch lên khắp quần lót.
Trên quần lót toàn là màu trắng đục, anh chụp lại gửi hình này qua cho cô, còn nói: "Em vừa đi không được bao lâu thì anh đã nhớ em rồi. Ngửi quần lót của em mà bắn, quần lót cũng có mùi vị thật lẳng lơ."
Lục Lâm Vãn: "..."
Lẳng lơ, lẳng lơ... Cũng không biết có phải vì đã ở chung lâu rồi hay không, cho nên từ lẳng lơ này đều vang đến rợp cả trời rồi.
Lục Lâm Vãn gửi cho người kia một nhãn dán, sau đó nhấn vào tấm hình quần lót bị anh bắn đầy lên đó ra xem, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Cũng không biết anh có mang đi giặt không nhỉ? Nói không chừng còn sẽ giữ nguyên như vậy mà không giặt nữa cơ.
Hiện tại cô vừa đáp máy bay, đang cảm thấy... rất lạ.
Cô mặc váy dày, sau khi tháo quần lót đưa cho anh cũng không có mặc gì bên trong, lúc ở trên máy bay cô vẫn luôn rất dè dặt. Sợ bị người ta nhìn thấy mình không có mặc quần lót, lại sợ váy của mình lỡ bị vén lên sẽ để người khác nhìn thấy được. May là suốt chặn đường về không xảy ra chuyện gì, Lục Lâm Vãn cứ thế mà về thẳng chung cư của mình.
Lục Lâm Vãn cũng thuê cho mình một căn hộ ở khu chung cư này, tiền lì xì mỗi năm của cô rất nhiều, cho nên cũng có thể thoải mái ở đây. Bởi vì thấy ở ký túc xá chung với bạn học cảm giác bị tù túng, cho nên tự mình dọn ra ở một mình trong căn hộ cảm thấy rất tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa chỗ này cũng khá gần trường học.
Lục Lâm Vãn vừa về nhà đã lập tức gọi video cho Lục Hoài Chuẩn, nói chuyện một lúc lại vì mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau vẫn theo thường lệ mà lên lớp. Múi giờ ở đây chênh lệch với nước Mỹ năm tiếng, buổi sáng lúc cô đi học, Lục Hoài Chuẩn vẫn còn đang ngủ.
Hai người đã hẹn đến tối sẽ gọi video.
Lúc Lục Hoài Chuẩn vừa tan học về nhà, Lục Lâm Vãn đã tắm xong bước ra ngoài, xem người kia hiện tại đang làm bài tập.
Cô cảm thấy bản thân mình sắp chết rồi, trước đây lúc ở cùng nhau cũng chưa từng nhớ anh tới như vậy. Bây giờ tách ra mỗi người một nơi, lúc này mới nhớ mùi cơ thể của anh, hiện tại chỉ là gọi video thôi cũng không nhịn được lòng mong muốn là nhào qua hôn anh.
Lục Hoài Chuẩn đặt đồ xuống, nhìn thấy vẻ mặt ám muội rõ rệt của người kia ước chừng là đã nhớ anh nữa rồi. Lục Hoài Chuẩn đổi sang gọi video với cô bằng Ipad, hỏi người kia: "Nhớ anh rồi à?"
Kiểu này còn không phải là muốn anh rồi sao, nhìn viền mắt của cô đều đang ửng đỏ cả rồi.
Lục Lâm Vãn vừa mới tắm xong, cô lúc này đang mặc áo thun màu trắng của anh. Trước đó lúc ở chung cư của Lục Hoài Chuẩn, Lục Lâm Vãn có lấy hai bộ quần áo của anh mang theo, trên đó đều là mùi của người kia.
Bởi vì cô sợ bản thân mình nhớ Lục Hoài Chuẩn quá cho nên mới mang theo quần áo của anh, những lúc cô nhớ anh có thể theo đó mà ngửi được mùi của người kia, bản thân cô cũng để lại ở bên đó cho anh hai cái váy.
Lục Lâm Vãn nghe Lục Hoài Chuẩn nói câu đó lại tự mình đứng lên, xoay một vòng để người kia có thể nhìn thấy mình đang mặc quần áo anh, lại nói: "Chính là nhớ anh đó, cho nên tắm xong mới mặc quần áo của anh nè, thật giống như đang có anh ở bên cạnh em vậy."
Câu nói này khiến Lục Hoài Chuẩn bật cười. Anh nhìn người kia xoay một vòng, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao nên quần áo của anh có vẻ rất rộng.
Cái áo T-shirt màu trắng của anh được cô mặc vào còn có thể che hết cả cái váy bên dưới, phủ qua mông.
Lục Hoài Chuẩn hỏi cô: "Có mặc quần lót không?"
Lục Lâm Vãn nghe xong vẫn có chút ngượng, bởi vì vừa mới tắm xong lại phát hiện quên mang theo quần lót vào, lúc vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy người kia gọi video tới, cho nên cô mới bắt máy nói chuyện cho tới giờ.
Không có chuẩn bị quần lót nên không có mặc, lúc muốn đi mặc vào thì lại bị anh tinh mắt phát hiện rồi.
Sự thật thì lúc nãy cô xoay người đó, anh đã phát hiện rồi. Thấp thoáng ở bên dưới lớp áo thun lộ ra chút lông tơ, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để anh nhìn thấy.
Lục Lâm Vãn lắc đầu nói không có.
Lục Hoài Chuẩn nghe xong lại giống như bị chọc cười, bèn nói: "Lẳng lơ như vậy hả, ở nhà không có mặc quần lót? Vậy lúc nhớ anh có phải còn sẽ tự sờ chỗ đó không?"
Lục Lâm Vãn: "Nói cái gì đó? Là lúc nãy em tắm xong quên mang theo quần lót thôi, đúng lúc anh gọi tới nên em không có mặc luôn."
Lục Hoài Chuẩn rất tự tin nói: "Anh không tin em không phải là vì nhớ anh nên mới không mặc quần lót, dụng ý là lúc thèm khát anh sẽ có thể thoáng sờ vào an ủi cô bé của em."
Lục Lâm Vãn: "..."
Thật ganh tỵ với trí tưởng tượng của người kia.
Lục Hoài Chuẩn nói với cô: "Vì để thỏa mãn em, anh tình nguyện khỏa thân nói chuyện với em."
Lục Lâm Vãn: "Em nói muốn khỏa thân nói chuyện với anh hồi nào, anh không thể đứng đắn một chút hả?"
Vì để tầm nhìn của mình không bị hạn chế, Lục Hoài Chuẩn xoay màn hình Ipad ngang lại, sau đó nằm trên giường nói chuyện với người kia.
"Không thể, là em cố tình, em cố tình quyến rũ anh phải khỏa thân nói chuyện với em, bây giờ em mà không khỏa thân nói chuyện vậy cũng không cảm thấy hổ thẹn với anh sao? Nhanh cởi quần áo ra đi, để cho anh xem miệng nhỏ chảy nước hay chưa?"
Lục Lâm Vãn vừa nghĩ tới chuyện khỏa thân nói chuyện với người kia lại cảm thấy rất ngượng, dù sao thì trước giờ cô chưa từng thử qua kiểu trò chuyện như thế này bao giờ. Nhưng mà chung quy cũng là do quá kích thích, cô nghĩ tới đó lại cảm thấy bên dưới đang rỉ nước rồi.
Lục Lâm Vãn hiện đang ngồi trên ghế, cô dựa lưng vào ghế, cũng chuyển màn hình Ipad nằm ngang để tầm nhìn của mình rộng hơn.
Cô điều chỉnh góc camera của Ipad hướng xuống bên dưới của mình, sau đó tách hai chân ra, cứ thế để cho người kia nhìn thấy phía dưới.
Lục Hoài Chuẩn nhìn cô chằm chằm, nhìn người kia ngồi ở trước anh đang tách chân lộ ra miệng nhỏ bên dưới.
Lục Hoài Chuẩn nói: "Tự mình chơi với cô bé cho anh xem, trong nhà có gậy rung không?"
Mặc dù Lục Lâm Vãn cảm thấy rất ngượng, nhưng quả thật là có thứ đồ chơi đó. Ở đây mấy tháng, những lúc nhớ tới anh đều cảm thấy không thoải mái muốn tự mình an ủi, cho nên cô cũng có mua vài món đồ chơi tình yêu. Lục Lâm Vãn nhớ lại những lúc mình nhớ tới người kia đều sẽ tự an ủi bằng gậy rung có hình dạng cây côn thịt gân guốc, dùng những món đồ chơi đó mang lại cảm giác thăng hoa cho mình.
Cho nên cô dĩ nhiên là có, lần cuối dùng nó là vào năm trước. Mỗi lần dùng xong cô đều sẽ khử trùng, sau đó lại bỏ vào trong tủ, hiện tại lại lấy nó ra bằng khăn giấy để khử trùng.
Lục Lâm Vãn nhìn về phía màn hình, sau khi đùa nghịch đến phía dưới chảy nước, cô cầm gậy rung cọ vào chỗ hạt châu, hai ngón tay tách hai mép của miệng nhỏ ra hai bên.
Lúc ban đầu gậy rung hoạt động rất chậm, chính là vì để kích thích cho hạt châu phía trên miệng nhỏ khiến phía bên dưới của cô cảm thấy vô cùng sướng, Lục Lâm Vãn dùng ngón tay xoa xoa chỗ hạt thịt nhỏ nhô ra đó.
Cơ thể cô rất nhạy cảm, bị gậy rung kích thích không lâu sau cũng chảy nước đầy trên ghế.