Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 51

Tô Lê nghe xong ngước mắt lên nhìn, cắn cắn môi, cô thầm hít sâu một cái, mặc dù nghe có vẻ rất tuyệt tình, nhưng sự thực đúng là như vậy.

Cô hít sâu một hơi, nói: “ Xin lỗi, hôm nay em không thể đi ăn cơm với anh rồi, em sợ tâm trạng không tốt của em sẽ làm ảnh hưởng tâm tình của Giang thiếu, thật xin lỗi.”

“ Em cảm thấy em hiện tại không có làm mất hứng?” Giang Thần Hy nhìn cô, con ngươi hơi trầm xuống.

Tô Lê hạ con ngươi xuống, cười nói: “ Xin lỗi.”

“ Thích tên lái xe đó sao?” Giọng của Giang Thần Hy mang theo chút lạnh lùng: “ Sẵn sàng vì anh ta mà đắc tội tôi, đúng không?

Tô Lê nhìn anh, sau đó hít sâu một hơi, cụp mắt xuống cười nói: “ Đối với em, cậu ấy rất quan trọng.”

Đáy mắt Giang Thần Hy nổi lên một tia lạnh lẽo, bình thản nói: “ Vậy sao, vậy xem ra tôi thực sự không có bất kỳ lý do gì để anh ta tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống tương lai của tôi và em rồi.”

Dứt lời, anh dứt khoát xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Tô Lê nhìn bóng lưng vô tình của Giang Hy Thần, bất lực than nhẹ một tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận, cô phiền chán nắm tóc của mình.

Hiện tại nên làm gì? Đám người Trần Miễn đều đang ở trong đồn cảnh sát, mà cô không có cách nào.

Ít nhất Giang Thần Hy nói đúng một câu, cô ở đây cũng không có ý nghĩa gì.

Làm thế nào bây giờ?

Cô đứng một mình trên hành lang đầy gió rét, từng cơn đau truyền đến từ bàn chân bị sưng. Cô ngồi một lát, cơn đau càng làm cô cảm thấy phiền não, còn không bằng cứ lên.

Lúc này, có hai nữ cảnh sát đi ngang qua người cô, một trong hai người đang cầm cuốn tạp chí, hai người đang thảo luận về Diệp Minh.

Tô Lê lập tức nghĩ đến cái gì đó, bất luận thế nào, Diệp gia cũng là một gia tộc có mặt mũi ở Yến Thành, bây giờ chỉ có thể thử tìm anh ta thôi.

Cô vội vàng cầm điện thoại, dựa vào trí nhớ của mình nhập số điện thoại của Diệp Minh. Cô không do dự ấn nút gọi đi.

Cô từng thề, cả đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với anh. Nhưng mà, để cứu Trần Miễn, ngay cả người lạnh lùng vô tình như Giang Thần Hy cô đều cầu cứu rồi, còn quan tâm Diệp Minh sao?

Bên kia đầu dây vang lên hai tiếng chuông liền có người bắt mắt.

“ Ai vậy?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Phương Nghiên.

“ Tôi tìm Diệp Minh, cô để anh ấy nghe máy đi.” Tô Lê nói. “ Tô Lê? Sao lại là cô? Cô tìm anh ấy làm gì? Tôi nói cho cô biết hiện tại anh ấy là vị hôn phu của Phương Nghiên tôi…”

Tô Lê lười nghe những lời vô vị của cô ta, nói: “ Tôi không rảnh để nghe những lời thừa thãi đó, tôi tìm anh ấy có việc, để anh ấy nghe điện thoại đi.”

Phương Nghiên cười khẽ, nói: “ Dựa vào cái gì!” Dứt lời liền trực tiếp cúp máy.

Tô Lê hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn tức giận, gọi lại…

Phương Nghiên thấy lại có tiếng chuông vang lên, lập tức ấn tắt, nhưng đầu dây bên kia lại không ngừng gọi đến, ngay khi Phương Nghiên tức đến độ muốn tắt điện thoại, thì lại bị Diệp Minh nhìn thấy, anh cau mày nói: “ Sao em lại đến đây?”

Phương Nghiên đang định mở miệng thì Diệp Minh nhìn điện thoại đang có cuộc gọi, bình thản nói: “ Đưa điện thoại cho anh.”

Phương Nghiên không muốn, nhưng cô cũng không có cách nào khác, cuối cùng vẫn không cam tâm tình nguyện đưa điện thoại cho anh.

Diệp Minh cầm điện thoại nhìn nhìn, chau mày lại, con ngươi ngước lên nhìn Phương Nghiên, không nói gì, quay người trực tiếp ấn nút nhận: “ Tô Lê?”

Tô Lê cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Diệp Minh, thở phào một tiếng, cô hít sâu một hơi, nói: “ Diệp Minh, anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”.
Bình Luận (0)
Comment