Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 57

Tô Lê nhìn họ đi vào phòng chiếu số 8, đó là một bộ phim tình cảm, đương nhiên không phải là sở thích của Trần Miễn, thế nhưng anh lại đồng ý đi xem, đúng là muốn tiến tới với cô gái đó rồi.

Nhưng mà nhìn cách trang điểm ăn mặc của cô gái đó, thì biết ngay chắc chắn không giống với những cô gái suốt ngày vây quanh Trần Miễn.

Tô Lê nhìn trong lòng cảm thấy cũng khá là yên tâm.

Trần Miễn là người mà cô không yên tâm nhất, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy anh ấy chịu tìm một người để sống cùng, cô như vậy cũng được coi là có thể yên tâm được rồi.

Tay Tô Lê cầm cốc trà nóng, bước vào phòng chiếu phim số 10, cô xem một bộ phim ma quỷ.

Bên cạnh cô toàn là những cặp đôi nam nữ yêu nhau, bên cạnh nhau, những âm thanh khác lạ, quả thực khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Cả phòng chiếu phim chắc là dường như có mỗi mình Tô Lê xem phim với vẻ thích thú, dường như không hề bị bộ phim này làm cho sợ hãi.

Xem xong phim cũng đã bốn năm giờ chiều, Tô Lê cũng không hề muốn về nhà, một mình dạo phố.

Cô đứng trước cửa hàng châu báu d.c, thực ra cô cũng không biết mình muốn mua cái gì, liền ngồi đó tùy ý thử vài chiếc nhẫn, đáng tiếc là nhẫn không to quá thì lại nhỏ quá, thực ra những cái này cũng không đắt quá, một người bình thường cũng có thể mua được.

Tiếc là dù có như thế, cô cũng không thể đeo vừa những chiếc nhẫn này.

Bên cạnh có một đôi tình nhân dường như đang chọn nhẫn cưới, nhìn cô gái chọn được một chiếc nhẫn rồi thử đi thử lại, nhìn rất là thích, nhân viên cửa hàng thì bên cạnh nói không ngớt, mặc dù chiếc nhẫn mà họ chọn viên kim cương cũng không to lắm, cũng không phải đắt lắm, nhưng mà nhìn dáng vẻ vui vẻ của họ, Tô Lê không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Cô lại nhìn vài chiếc nhẫn đặt ngay trước mặt cô, nói: “nhìn không đẹp, cất hết đi vậy.”

Cửa hàng trưởng này cũng rất rõ về thân phận của Tô Lê lúc này, nhìn thấy Tô Lê không ưng những đồ trang sức này, lập tức cười nói: “ Tô tiểu thư, ở chỗ chúng tôi đây còn vài mẫu mới và sư phụ thiết kế vừa mới mang qua, cô có muốn xem qua không?”

Tô Lê cười nói, “ được.”…

Đương nhiên sau cùng cô cũng không mua gì mà rời đi.

Trời bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết rơi, mùa đông Yên Thành là như thế, không có mùa đông nào mà không có tuyết.

Một mình cô cảm thấy thật vô vị, liền đi vào quán bar bốn mùa mà cô từng đến, cô ngồi trước quầy bar, gọi một cốc Margaret.

Người pha rượu nhìn thấy Tô Lê, bởi vì là khách quen rồi, nên cười nói: “Tô tiểu thư, đã rất lâu rồi không thấy cô đến.”

Tô Lê cười tiếp nhận cốc rượu uống lấy một ngụm rồi nói: “chân bị bong gân, không đi đâu được,vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương thôi.”

“Hóa ra là như thế à.” Người pha rượu lại tiếp tục rót cho cô.

Tô Lê nhìn tờ poster bên cạnh cười nói: “đây là rượu gì? Rượu Four Loko sao?”

Người pha rượu tiếp lời: “mới đây mới ra loại rượu cocktail mới.”

“Vậy sao, không nói sớm, rót cho tôi một ly.” Tô Lê nói.

Người pha rượu cười nói: “rượu này tương đối mạnh, rất nhiều người chỉ uống một cốc đã say rồi. Tô tiểu thư, cô có một mình cũng vẫn muốn thử chứ?”

Tô Lê ngước lên cười nhẹ, nói: “say được thì tốt, nào, rót cho tôi một ly.”…

Nhưng mà Tô Lê dường như đánh giá hơi thấp sức chịu đựng của ly rượu này, uống xong, cô muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng lại không nghĩ rằng dưới chân mình đang cảm thấy nhẹ như bay vậy.

Cô bám vào tường đi và tiến về phía trước, cô biết rằng bản thân mình thực sự đã say rồi, nhưng mà chỉ là cơ thể say thôi, đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm.

Lúc này, có hai người uống tới mức say bí tỉ tiến đến trước mặt, nhìn thấy Tô Lê liền sà tới.

Trên người họ nồng nặc mùi rượu, khiến người khác buồn nôn.

“Đi ra!” Tô Lê dùng lực đẩy bọn họ ra.

“hêy… cô có biết bọn tôi là ai không… nào, chúng ta cùng uống vài ly nào, chuyện này sẽ coi như chưa hề xảy ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu…”

Hai người này cười tiến về phía trước, ý đồ thô lỗ gì đó với Tô Lê đang say xỉn.

Nhưng mà Tô Lê căn bản không còn chút sức lực nào để tránh khỏi.

Cũng lúc này, Tô Lê bị một người dùng lực nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng.

Mùi hương nước hoa trên người đàn ông là mùi hương gỗ quen thuộc, không giống với mùi hương lạnh lẽo trên người Giang Thần Hy, loại mùi hương nước hoa này khiến cho người ta cảm thấy không thể dự đoán được.

Cô ngước mặt nhìn đối phương, không ngờ rằng lại là vị đại luật sư Lục Tử Thần kia.

Cô nhìn Lục Tử Thần cười cười, chệnh choạng đứng lên, nhưng mà vốn dĩ cô đứng không vững.

Lục Tử Thần dìu cô hỏi: “Tô tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”

Tô Lê ngước lên nhìn cười nhẹ một tiếng, kèm theo cái gì đó bất lực nói: “vẫn ổn, nhưng mà loại rượu này mạnh thật, chỉ một cốc mà thành ra thế này. Xin lỗi nhé Lục tiên sinh, khiến anh phải chê cười rồi.”

Lục Tử Thần nói: “Cô say tới mức này rồi, tôi gọi Giang thiếu tới đón cô nhé?”

Tô Lê cười lắc đầu, nói: “anh ấy đi công tác rồi, tôi uống say, Lục tiên sinh có thể giúp tôi gọi một chiếc xe đưa tôi về không?”

Lục Tử Thần nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Ngay sau đó Lục Tử Thần dìu Tô Lê rời khỏi quầy rượu.

Nhưng mà Tô Lê lúc này đã dựa vào đầu vai của Lục Tử Thần bất tỉnh nhân sự.

Trợ lý bên cạnh Lục Tử Thần nhìn thấy Tô Lê đang gục trong lòng Lục Tử Thần, nói: “Lục thiếu, hay là giúp cô ấy gọi chiếc taxi đi, người phụ nữ này tốt nhất đừng đụng tới, danh tiếng của cô ấy không được tốt, em lo là…”

Lục Tử Thần đương nhiên là cũng không phải là hoàn toàn không biết Tô Lê, anh chau mày nói với trợ lý của mình: “ Tiểu Du à, hàng ngày anh vẫn nói với em như thế nào? Chúng ta phải có cách ứng xử chuyên nghiệp của mình, bất luận là ai đi nữa, cũng đều phải đối xử như nhau. Chẳng lẽ chỉ vì để tránh né, mà bỏ mặc cô ấy cho một người lạ mặt không quen biết hay sao?”

Trợ lý của anh nhìn anh, lập tức nói: “Em xin lỗi, Lục thiếu.”

Lục Tử Thần đỡ Tô Lê lên xe, nói với Tiểu Du: “em uống rượu rồi, thì em tự bắt xe đi về đi, anh đưa cô ấy về.”

Tiểu Du nói: “Vâng”

Lục Tử Thần sau đó liền lái xe thẳng lên cao tốc…

Nhưng mà lái xe đi được một đoạn, Lục Tử Thần đột nhiên ý thức được rằng anh không biết lái xe đưa cô đi đâu.

Anh đưa tay đẩy đấy Tô Lê, hỏi: “Tô tiểu thư, tỉnh lại đi, nhà cô ở địa điểm nào? Để tôi đưa cô về.”

Tô Lê nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cô hoảng hốt nhìn về phía trước mặt, ánh đèn đường lờ mờ lóe lên trong mắt.

Tô Lê chỉ cảm thấy có chút chói mắt, cô quay sang nhìn Lục Tử Thần đang lái xe, lấy lại tinh thần, dường như đang xác định điều gì đó, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: “Lục tiên sinh, anh không sợ ngày mai anh với tôi được lên bản tin đầu hay sao?”

Lục Tử Thần khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “ nghe vậy cũng được đấy chứ.”

Tô Lê tỏ ý đầy khiêu khích, cười nói: “thế đến lúc đó Lục tiên sinh không được hối hận đâu nhé, tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Lục Tử Thần nhìn cô, thực ra anh đã chứng kiến rất nhiều phụ nữ uống say, bất luận người phụ nữ đẹp, đoan trang tới mức nào, một khi đã uoongssay thì bao nhiêu cái xấu đều lộ ra hết.

Nhưng mà nhìn người phụ nữ đang ở trước mặt đây, anh lại bị hấp dẫn bởi cái dáng vẻ nửa say nửa tỉnh của cô.

Cô dựa vào bên đó tương đối yên tĩnh khẽ nhắm mắt lại, mặt hướng ra phía ngoài cửa sổ.

Ánh đèn đường lúc mờ lúc tối bên ngoài dường như đang nhảy nhót trên khuôn mặt.

Tô Lê ngủ rồi,yên lặng tới mức ngủ say rồi.

Lục Tử Thần vốn dĩ còn muốn hỏi địa chỉ nhà cô ở đâu, nhưng nhìn cô đnag ngủ ngon lành như vậy, trong lòng không khỏi trỗi lên một chút gì đó không nỡ.

Nghĩ tới cũng nực cười, thật ra là không nỡ đánh thức một người con gái đang ngủ say như thế.

Cô yên lặng giống như một thiên sứ vậy.

Lục Tử Thần chỉnh điều hòa trong xe ở mức ấm áp nhất, sau đó rẽ ngay ở lối rẽ phía trước đi thẳng tới văn phòng luật sư của mình.

Anh cũng biết chỗ ở của Giang Thần Hy, mặc dù biết họ cũng sắp kết hôn rồi, nhưng là một người ngoài, khi mà không thể xác định được họ có phải sống cùng nhau hay không, vẫn là không nên tự ý mình, đương nhiên anh cũng không thể đưa cô ấy về nhà của mình, càng không thể tới khách sạn, nơi đó càng khó giải thích hơn.

Sau cùng anh quyết định đưa cô tới văn phòng luật sư của mình.

Anh cẩn thận thận trọng để cô nằm trên ghế sô pha, giúp cô cởi giày cao gót ra.

Bông hoa tường vy khắc trên mắt cá chân của cô rất đặc biệt, cũng rất đẹp.

Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc chăn mà khi tăng ca hay dùng để nghỉ ngơi ở phòng làm việc, đắp lên cho cô.

Nhiệt độ trong văn phòng rất ấm áp, đương nhiên không phải lo cô bị cảm lạnh.

Anh chuẩn bị sẵn cho cô một cốc nước nóng để trên bàn trà, còn viết lại một tờ giấy nhắn, sau đó liền rời đi.

Ngày thứ 2:

Lục Tử Thần đến văn phòng từ rất sớm, hơn nữa còn mang đồ ăn sáng tới.

Trợ lý của anh ngạc nhiên hỏi: “Lục thiếu, anh vẫn chưa ăn sáng sao?”

Lục Tử Thần cười, nhưng không hề nói gì cả.

Nhưng mà khi đẩy cửa bước vào văn phòng thì lại phát hiện Tô Lê đã rời đi rồi.

Lục Tử Thần nhìn chiếc chăn trên ghế sô pha, đương nhiên là Tô Lê cũng không để ngăn nắp ở đó, tùy tiện vứt ở một góc, nước anh chuẩn bị cho cô uống hết rồi, bên viền cốc, vẫn còn in dấu son môi của cô.

Lục Tử Thần tối qua trước khi rời đi có để lại một câu nhắn, mà dưới câu nhắn đó, là Tô Lê nhắn lại, chữ viết của cô không được coi là chữ đẹp, chỉ ngắn gọn một câu: cảm ơn anh đã chấp chứa tôi, để tôi không phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lục Tử Thần xem xong không chỉ cười một tiếng, đúng là một cô gái thú vị. Sau đó anh gấp mẩu giấy lại, kẹp vào trong quyển tài liệu mà anh hay thường dở ra xem…

Tô Lê một mình đi đến chỗ mà cô hay đi ăn sáng cùng với Trần Miễn, gọi một bát đậu phụ nóng hổi, và một chiếc bánh bao nhỏ.

“Tô tỷ, sao lại có mình chị thôi, anh Trần đâu?” Cái tên tiểu đệ này của Trần Miễn dường như coi Trần Miễn như thần thánh mà tôn thờ vậy.

Tô Lê cười nói: “Anh Trần Miễn của cậu bận yêu đương rồi, không có thời gian để ý chị đâu.”

“ Trần ca.” tên tiểu đệ này hét lên một tiếng.

Tô Lê ngước lên nhìn, Trần Miễn đưa tay vỗ nhẹ vào sau gáy cô, nói: “ai nói với em là anh có thời gian để ý đến em nữa? hôm nay vừa dậy anh liền đi siêu thị mua những đồ mà em thích ăn về, em còn muốn gì nữa nào?”

Tô Lê cười đáp: “đúng rồi đúng rồi, Trần ca đối với em là tốt nhất.”

“Cái khuôn mặt nôn nao của em như thế này, tối qua có phải đi uống rượu một mình không?” Trần Miễn hỏi.

Tô Lê cười gật đầu, nói: “ đúng vậy, hơn nữa còn là cả đêm không về. Cái rượu gì gì đó, quả là lợi hại, em uống có một cốc liền say tới bất tỉnh nhân sự luôn.”

Trần Miễn nghiêm mặt lại nói: “thế sao em không gọi điện thoại cho anh hả, thế cả tối qua em ở đâu?”

Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Văn phòng luật sư.” Cô nói, sau đó ăn một miếng bánh bao…
Bình Luận (0)
Comment