Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 236

Suy cho cùng, người này cũng là người đẹp khiến người ta thổn thức, chuyện người khác không làm được thì cô ấy vẫn có thể làm được. Hoặc có thể nói người bị "làm" còn sẵn sàng đón nhận nó.

Thẩm Thanh Hoà ôm, hôn, vuốt v e tấm lưng trần của Thẩm Giáng Niên, đầu ngón tay như có ma lực hút hết sức lực của Thẩm Giáng Niên, ngã vào vòng tay Thẩm Thanh Hoà, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt nhìn Thẩm Thanh Hoà không chớp mắt.

Thẩm Thanh Hoà vừa hôn vừa xoa mặt khiến Thẩm Giáng Niên ngứa, gương mặt nhỏ dụi vào cổ Thẩm Thanh Hoà, giống như rất thoải mái còn rầm rì mấy tiếng. Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên, giống như đang dỗ dành đứa bé, "Có muốn ngủ không~" Thẩm Giáng Niên vốn dĩ đang mơ mang, vừa nghe tới ngủ lập tức mở mắt ra, tay nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Hoà, dùng số sức lực còn lại mà nắm chặt, giống như cô biết khi bản thân ngủ thì người trước mắt sẽ biến mất.

Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt trong veo của Thẩm Giáng Niên dần dần đẫm lệ.

Không biết tại sao, nước mắt lại trào ra, cô đưa tay lên lau đi, nước mắt càng lúc càng nhiều, cuối cùng cô đành bỏ cuộc rồi bật khóc. Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giáng Niên thật chặt, cái ôm lúc này khiến trái tim lang thang của cô tìm được một tia lưu luyến, "Đừng khóc ~ có tôi ở đây ~" Thẩm Thanh Hoà an ủi.

Thẩm Giáng Niên nép vào trong ngực Thẩm Thanh Hoà, khóc lóc nức nở, Thẩm Thanh Hoà thỉnh thoảng hôn trán, má, môi của Thẩm Giáng Niên... Thẩm Giáng Niên nức nở, nhưng vẫn đáp lại Thẩm Thanh Hoà. Khi nụ hôn đặt vào đúng chỗ thì những chiếc răng sắc nhọn bắt đầu cắn múc lấy, giống như chỉ có làm thế mới cảm giác được sự tồn tại chân thật của người này. Nếu dùng đầu lưỡi không thì không sao, đằng này vừa múc lại còn vừa cắn, nhìn thấy dấu hôn bản thân để lại, Thẩm Giáng Niên còn cười vui vẻ, dùng lưỡi li3m li3m.

Rốt cuộc cũng do sinh bệnh, trước đó còn lăn lộn một hồi, giờ thì được Thẩm Thanh Hoà âu yếm đến hai lần, cơ thể Thẩm Giáng Niên mệt mỏi, cắn múc một hồi mệt mỏi rồi thì nhắm mắt lại, giống như muốn ngủ. Nhưng mỗi khi Thẩm Thanh Hoà muốn đặt người xuống, Thẩm Giáng Niên theo tiềm thức sẽ ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, mí mắt không nhấc lên nổi chỉ he hé, tiếp tục vùi đầu vào cổ Thẩm Thanh Hoà mà cắn.

Mặc dù không nỡ nhưng động tác muốn buông của Thẩm Thanh Hoà lặp lại nhiều lần, thể lực của Thẩm Giáng Niên cạn kiệt, ban đầu còn cắn li3m, nhưng giờ chỉ có sức để li3m, li3m đều đặn.


Cho đến khi Thẩm Giáng Niên ngủ say trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, quay người lại mới phát hiện góc áo vẫn còn bị nắm. Thẩm Thanh Hoà kéo kéo, nhưng Thẩm Giáng Niên nắm rất chặt, cô dùng sức kéo, Thẩm Giáng Niên cũng dùng sức nắm, cuối cùng không thể đánh bại được Thẩm Thanh Hoà nên phải buông tay ra, nức nở một tiếng rồi quay lưng về phía Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà đi vòng qua, nhìn thấy bên khoé mắt Thẩm Giáng Niên có giọt nước mắt chảy xuống. Thẩm Thanh Hoà lau nước mắt, đi tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ lại cho Thẩm Giáng Niên, 39 độ. Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, đến lúc phải đi rồi. Cuối cùng sửa soạn lại bản thân, đắp chăn cho Thẩm Giáng Niên, hôn lên môi cô ấy, khẽ nói: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại, phải biết chăm sóc cho bản thân." Có lẽ cảm giác được người kia muốn rời đi, Thẩm Giáng Niên nức nở, Thẩm Thanh Hoà hạ quyết tâm, quyết đi không quay đầu.

Nguyễn Duyệt đứng ở cửa canh, "Thẩm tổng." Cô kinh ngạc không nói nên lời, không, phải nói là cực kỳ sốc, cô thật sự không ngờ Thẩm Thanh Hoà sẽ trở về. Bác sĩ thì thôi khỏi nói, cái người Thẩm Giáng Niên này, quá quan trọng với Thẩm tổng rồi. Cách đó không xa còn có Lê Thiển chưa rời đi, cô ấy vốn đi, nhưng mà Nguyễn Duyệt nài nỉ bảo cô ấy ở lại, chờ Thẩm Thanh Hoà ra rồi đi.

"39 độ." Thẩm Thanh Hoà xoay người nhìn về phía cửa, "Buổi chiều tôi tiếp tục tiêm."

"Vâng." Bác sĩ rất muốn tiêm, "Tôi chỉ sợ cô ấy tỉnh lại." Một khi tỉnh lại, sẽ lại khinh thường mình.

"Bây giờ ngủ rất sâu, lát nữa sẽ không tỉnh." Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn Nguyễn Duyệt đang cúi đầu bên cạnh, "Nguyễn Duyệt, lại đây." Thẩm Thanh Hoà đi đến một bên, Nguyễn Duyệt vội vàng bước tới đã theo sau.

"Thẩm tổng..."

"Nhất định phải chăm sóc cho em ấy thật tốt."

"Vâng...." Nguyễn Duyệt tựa hồ có chút do dự, Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: "Nhớ rõ một điều, liên quan tới em ấy, ai cũng không được." Nguyễn Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, "Vâng."

Thẩm Thanh Hoà nói thêm: "Bao gồm cả tôi." Nguyễn Duyệt sửng sốt, Thẩm Thanh Hoà nói: "Từ giờ phút này trở đi, ngoại trừ chính em ấy ra, ai cũng không được hết." Ngoại trừ Thẩm Giáng Niên, không ai có thể tổn thương cô ấy, cũng không ai có thể ép buộc cô ấy.

"Vâng."

"Còn có một trường hợp đặc biệt."


"Vâng, nói đi ạ."

"Nếu liên quan đến em ấy, nếu khẩn cấp, có thể gọi cho tôi, bất kể thời gian hay địa điểm."

"Vâng." Thẩm tổng thật sự rất để tâm đ ến Thẩm Giáng Niên, quá để tâm, có khi nào ngược lại không tốt không? Nguyễn Duyệt muốn nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại cảm thấy quá phận.

"Hai người đi đi." Thẩm Thanh Hoà ra lệnh: "Tôi sẽ nói Lê Thiển ở lại, hai người không xử lý được thì tìm Lê Thiển." Nguyễn Duyệt thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có người có thể trấn an Thẩm Giáng Niên.

Lê Thiển vừa rồi vẫn nhìn cửa, nhìn đồng hồ, Thẩm Thanh Hoà đi vào mất một tiếng rưỡi mới đi ra. Lúc Thẩm Thanh Hoà đến, Lê Thiển nhìn từ trên xuống dưới, Thẩm Thanh Hoà vuốt cổ áo của hắn, thản nhiên nói: "Đã che rồi."

... Người này bình tĩnh một cách đáng sợ, bình tĩnh che lại dấu hôn đến mức không nhìn thấy được một cái nào.

"Cảm ơn em đã đến đây." Thẩm Thanh Hoà nói lời cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, tôi đến đây không phải vì chị."

"Vậy cũng thay Giáng Niên cảm ơn em."


"Chỉ nói bằng lời thôi à?"

"Lời tôi đã hứa bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến."

"Không có thời hạn à?"

"Không có.".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Vậy sau rồi tính." Lê Thiển không muốn lãng phí cơ hội này, "Tôi còn tưởng đâu chị sẽ không về, nhìn thấy chị trở về, tôi còn thấy mừng, ít ra nó chứng minh, chị rất để tâm đ ến bạn thân của tôi." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt, cũng không hùa theo, không phủ nhận, Lê Thiển tiếp tục nói: "Tôi không biết chị ở nước ngoài làm gì, nhưng mà Thẩm Giáng Niên thật sự rất quan tâm chị, luôn nghĩ cách từ người khác hỏi thăm tin tức của chị."

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Hoà thở dài một tiếng, giống như đã biết trước. Thấy ánh mắt dè chừng của Lê Thiển, Thẩm Thanh Hoà bật cười, câu nói tiếp theo làm người ta tê cả da đầu.

Bình Luận (0)
Comment