Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 241

Nhắc tới sinh nhật, làm cô nhớ đến quá trình quen biết Thẩm Thanh Hoà, bây giờ nghĩ lại nếu đứng từ góc độ của người ngoài, vẫn giống như một trò hề. Thật khó tin nhưng nó thực sự đã xảy ra. Nếu bạn hỏi Thẩm Giáng Niên, làm sao lại bước đi đến như hôm nay? Thẩm Giáng Niên cũng không biết.

Bước đầu tiên là một mớ hỗn độn, bây giờ cái gọi là "thuận theo tự nhiên" đã không còn tìm đường được nữa, cho nên mỗi bước đi Thẩm Giáng Niên đều cảm thấy bất an, nhưng lại không muốn dừng lại, vấp ngã, đi vòng vòng, lang thang, nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, ánh sáng trong lòng kia chính là bước đi kiên định của cô, cô muốn đi tiếp, muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, đồng hành cùng cô ấy.

Cô nhớ Thẩm Thanh Hoà nói hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Thật buồn khi không thể tổ chức sinh nhật cho người mình yêu, buồn hơn nữa là người mình yêu vẫn chưa ở bên cô... Chưa đến ngày 11/11 mà nỗi buồn đã nhân đôi rồi.

Thôi vậy, không cùng nhau thì không cùng nhau, đợi đến lúc đó, có nên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật Thẩm Thanh Hoà không? Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ tới Thẩm Thanh Hòa phản đối việc tổ chức sinh nhật, hay là thôi đi, không chúc gì hết, kiếm chuyện gì đó nói, đương nhiên với tiền đề là thuận tiện cho Thẩm Thanh Hoà.

Nghĩ đến ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà, hình ảnh trong ký ức của Thẩm Giáng Niên kéo dài ra, cô chợt nhớ ra điều gì đó, ban đầu cô biết ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà là vì Thẩm Thanh Hoà rời Bắc Kinh trở về Thượng Hải, mượn điện thoại di động của người khác ở sân bay và gọi cho cô. Và người kia chính là Lãng Tư Duệ, tổng giám đốc của Lãng Phù Ni.

Cảnh tượng chuyển sang cảnh khác, Thẩm Giáng Niên khẽ cau mày, buồn cười là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni sau đó được Tiền Thư Văn của tập đoàn Lãng Uy giới thiệu, hai người gặp nhau là do Tiền Thư Văn giở trò quỷ quyệt, chọc tức cô, cô cố tình chơi màn "tan rã không vui", sau đó thì kéo Ôn Đế và Lãng Phù Ni xuất hiện, Lãng Tư Duệ có đưa danh thiếp cho cô....

Nếu nhớ không lầm ở cảnh trên thì thực tế còn có một chuyện khác đã xảy ra, đó là cô đã từng thêm tài khoản WeChat của Lãng Tư Duệ thông qua lời giới thiệu của Ôn Đế. Thẩm Giáng Niên kiểm tra tài khoản WeChat rồi tìm thấy.

Họ đã thêm nhau trên WeChat, nhưng Thẩm Giáng Niên lại hoàn toàn quên mất, Lãng Tư Duệ nhiều lần đề nghị hẹn gặp cô, rồi còn bày tỏ ý định mời cô gia nhập tập đoàn Lãng Phù Ni... rõ ràng bất ổn. Thẩm Giáng Niên suy nghĩ mãi cũng không có kết quả, rồi tự trấn an bản thân, có lẽ Lãng Phù Ni cũng đã quên mất có kết bạn WeChat với cô, rốt cuộc người ta bận hơn cô nhiều.

Từ lúc quen biết Thẩm Thanh Hoà, thế giới của cô hình như phức tạp hơn. Có rất nhiều lời nói và hành động của một số người, thoạt nhìn thì nó là chữ sao ý vậy, nhưng thực ra trong đó còn có nhiều ý hơn nữa. Thẩm Giáng Niên xoa xoa mày, cái vòng của đám người có tiền này thật mệt. Nếu vì bản thân cô thì cô đã sớm cách xa cái vòng này rồi, trước kia cũng vì không thích mấy chuyện công ty này nọ thế nên mới đi làm phiên dịch. Nhưng vì Thẩm Thanh Hoà nên cô không thể cách xa được.


Ngày 11/11 coi như đi ra ngoài giải sầu, vậy sau ngày 11 thì sao đây, thôi thì về nhà vậy, cùng lắm nói với trong nhà là về sớm hơn dự kiến. Kế hoạch Thẩm Giáng Niên vạch ra cũng khá ổn, nhìn đồng hồ, hôm nay đã là ngày 9, đột nhiên Thẩm Giáng Niên muốn về nhà.

Nguyễn Duyệt: Vé máy bay chiều nay được chứ?

Nguyễn Duyệt không hề ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn từ Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên: Không cần vé máy bay, chỉ cần đi tàu cao tốc được rồi.

Nguyễn Duyệt: Vâng.

Nguyễn Duyệt đặt vé, sắp xếp đâu vào đó, đưa Thẩm Giáng Niên đến Hồng Kiều cho đến khi Thẩm Giáng Niên vào phòng chờ. Nguyễn Duyệt lập tức chạy tới sân bay, định đáp chuyến bay gần nhất tới Bắc Kinh, cô phải đến sớm hơn Thẩm Giáng Niên.

Vừa có người bước vào sảnh sân bay, liền có thứ gì đó bay về phía mình, Nguyễn Duyệt do thói quen nghề nghiệp nên né tránh.

"Ha~ Cũng nhanh nhẹn đấy."

"Sao chị lại tới đây?" Nguyễn Duyệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái túi này... Nguyễn Duyệt vội vàng nhặt lên, quay người lại, người phía sau đã biến mất.


Đáng giận... Nguyễn Duyệt nắm chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn chung quanh, nhưng cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Khi tàu cao tốc còn cách ga nam Bắc Kinh một đoạn, Thẩm Giáng Niên đang thu dọn hành lý, chợt nhớ ra lúc rời khỏi nhà Thẩm Thanh Hòa, cô có mang theo một túi hành lý, quên mang theo! Ahhh! Mẹ kiếp, cô ấy còn cho cuốn tập tranh ảnh vào túi hành lý để mang về học.

Đơn giản thôi, bảo Nguyễn Duyệt gửi đến vậy, Thẩm Giáng Niên sốt ruột trực tiếp gọi điện thoại nhưng nhận được thông báo: Số điện thoại bạn đang liên lạc hiện đang tắt máy....

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, điện thoại của Nguyễn Duyệt tắt máy, đây cũng là lần đầu như thế. Chắc là không tiện? Thẩm Giáng Niên bĩu môi, hay là thôi đi... Haizz, vội đi nên sơ sót.

Khi tàu cao tốc tiến vào Ga Nam Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Duyệt.

"Giáng Niên, cô gọi tôi sao?"

"Ừ, cô vẫn ở nhà Thẩm Thanh Hoà à?"

"...À ừ, có chuyện gì vậy?" Nguyễn Duyệt hỏi.


"Tôi có một cái túi quên lấy. Nó ở cửa phòng ngủ. Cô có thể gửi cho tôi được không?"

"Chờ một chút." Nguyễn Duyệt ngồi trong xe, nhìn túi hành lý trên người, một lúc sau mới hỏi: "Là chiếc màu nâu phải không?"

"Phải, phải, phải."

"Có gì quan trọng trong đó à?"

"...Nó không quan trọng, chỉ là..."

"Ý tôi không phải vậy. Nếu quan trọng thì tôi sẽ trực tiếp mang qua cho cô, sợ chuyển phát nhanh trong quá trình đó lỡ bên chuyển phát nhanh có vấn đề, thế thì không tốt."

"Vậy cũng phiền quá, cô cứ chuyển phát nhanh đi, nhớ đóng gói cẩn thận là được."

"Thôi thế này đi, để tôi xem nên xử lý thế nào cho ổn, sau đó sẽ nói cho cô biết." Nguyễn Duyệt cùng Thẩm Giáng Niên nói chuyện thêm vài câu nữa rồi xuống xe lấy đồ.

Lúc 19:32, Thẩm Giáng Niên xuất hiện tại ga Nam Bắc Kinh. Trong tầm mắt Nguyễn Duyệt, thấy cô ấy bắt taxi đi đến CBD. Nhìn thấy cô ấy vào nhà, Nguyễn Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nhà mấy ngày không có người ở, trong nhà cực kỳ u ám, Thẩm Giáng Niên sau khi vào liền mở cửa sổ cho thông gió. Trước cửa nhà, còn nhìn thấy hành lý vốn định dùng cho chuyến đi nước ngoài, không biết Viên Tu Minh tiến triển thế nào. Lúc Thẩm Giáng Niên đi tắm, cô nhớ đến hồ bơi của Thẩm Thanh Hoà, sau đó nhìn bồn tắm nhỏ của mình, giống như một bể cá thu nhỏ. Thẩm Giáng Niên lau tóc, ra khỏi phòng tắm, đã hơn 9 giờ, bụng đói cồn cào, nghĩ tới các món ngon ở nhà Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên xoa bụng, nhanh chóng gọi đồ ăn mang về.


Nói thế nào nhỉ? Ở trong cái ổ nhỏ của mình, muốn làm gì thì làm sẽ an toàn hơn, dù sao cô cũng không quen việc sống một mình trong căn nhà lớn của Thẩm Thanh Hoà.

Cổ họng vẫn khó chịu, Thẩm Giáng Niên ăn được mấy miếng liền mất cảm giác thèm ăn. Đã lâu rồi không ngủ, chăn bông dù đắp vào cũng lạnh ngắt, Thẩm Giáng Niên thở dài, rúc vào chăn, nhớ Thẩm Thanh Hoà. Cô rất mệt nhưng không ngủ được, 22h, không biết Tần Thư đã ngủ chưa, Thẩm Giáng Niên: Tần Thư, cậu thấy khỏe hơn chưa?

Tần Thư: Ừ, khoẻ hơn nhiều rồi, cậu thế nào rồi?

Tần Thư lập tức trả lời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rất thoải mái: Ta cũng thấy khá hơn, Tiền Xuyến Tử có tới gặp cậu không?

Tần Thư: Ừm, cậu ấy đang ở nhà tôi.

Thẩm Giáng Niên trong lòng không ngừng kêu lên: Mẹ kiếp, hai người này thật sự hút nhau rồi. Thẩm Giáng Niên: Vậy cậu nên nắm lấy cơ hội đi.

Tần Thư: Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Thẩm Giáng Niên: Người ta cũng đã đến chăm cậu rồi, mình suy nghĩ nhiều chỗ nào.

Tần Thư: Cậu ấy đến chỗ mình để trốn người khác. [Cười nhưng lòng không cười.jpg]

Thẩm Giáng Niên: Cậu ấy đang muốn tránh mặt ai?

Bình Luận (0)
Comment